“Dịch Tuấn... Nếu kiếp sau còn có thể gặp anh, em vẫn sẽ không chùn bước yêu anh, nhưng lần này đổi lại, anh theo đuổi em, có được hay không? Kiếp này vô duyên, hẹn kiếp sau gặp lại...”
Nhâm Dịch Tuấn cảm giác được có một luồng khí lạnh đang toát lên từ lòng bàn chân, một tia rồi một tia lan tràn tới mạch máu, cốt tủy, rồi tới trái tim. . . . . .
Cửa phòng giải phẫu chậm rãi mở ra ——
Tiếng bước chân nặng nề từ từ đến gần.
Nhâm Dịch Tuấn giống như bị công kích, hắn bỗng dưng đứng lên, lo lắng nhìn hai vị bác sĩ đi tới, “Sao rồi? Tử Ngưng sao rồi?”
Trải qua mười mấy giờ vật lộn chiến đấu, vị bác sĩ lộ ra vẻ mệt mỏi, đôi mắt hiện đầy tơ máu, thở dài một cái, rồi lắc đầu, “Tiên sinh, thật xin lỗi! Chúng tôi đã cố hết sức, xin hãy nén đau buồn...”
Nhâm Dịch Tuấn đóng băng, biểu tình cứng đờ, sững sờ nói: “Không thể nào, không thể nào!” Nắm lên cổ áo của bác sĩ, hắn kéo cửa vào phòng giải phẫu, “Ông cứu cô ấy cho tôi...”
Trên bàn mổ, một cô gái đang lẳng lặng nằm đó, mặt của cô đầy vết thương, màu máu đỏ thẫm đã sớm biến thành màu nâu, gương mặt tái nhợt, dưới ánh sáng trắng nhàn nhạt của đèn giải phẫu, cô như một con búp bê sứ, im hơi lặng tiếng, không một chút hơi thở sinh mệnh.
Nhâm Dịch Tuấn cảm thấy nhịp tim chính mình đang chậm lại, khí lực toàn thân bị rút hết, hắn buông lỏng cổ áo của bác sĩ, chậm rãi đi về hướng Lương Tử Ngưng.
Hai chân mềm nhũn, “Cộp ——” một tiếng, hắn quỳ trên mặt đất, thì ra tiếng xương bánh chè đập vào sàn nhà có thể phát ra âm thanh rung động đến thế.
Nhâm Dịch Tuấn đưa ra bàn tay không ngừng run rẩy, chạm vào da thịt trên mặt cô, chầm chậm nói: “Tử Ngưng, em mở mắt ra nhìn anh đi có được không... Em đừng bỏ rơi anh, không phải em nói yêu anh sao? Em làm sao nỡ nhẫn tâm để anh thương tâm khổ sở đúng không... Em phải tỉnh lại, anh rất yêu em, van xin em, mở mắt ra đi...”
Một giọt lệ từ trong đôi mắt đen rớt xuống, xen lẫn nhiệt độ nóng bỏng, nhỏ xuống sàn nhà lạnh buốt, phá tan hạt sương.
Đứng ở một bên, y bác sĩ nhìn người đàn ông thâm tình, rối rít lắc đầu, bày tỏ tiếc hận. Người đã gặp qua hàng ngàn cảnh sinh ly tử biệt như bọn họ, khi thấy một màn như vậy, tim cũng nhói đau, một cô y tá trẻ tuổi, xoay người sang chỗ khác gạt lệ.
Đèn rực rỡ mới lên, khí trời mùa xuân ấm áp bao phủ ánh đèn nê-on, trời vừa tối, ngã tư đường phố lại trình diễn cảnh phồn hoa náo nhiệt.
Phòng bệnh của Kiều Tâm Du nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện, ngắm nhìn cảnh phồn hoa sáng chói ngoài cửa sổ, tựa như sao trên trời rơi xuống chốn nhân gian.
Tinh thần của cô mơ hồ bay đến nơi vô cùng xa, rất xa ——
“Tâm Du! Đã trễ thế này rồi sao em còn chưa ngủ?” Nhâm Mục Diệu đi tới, thấy Kiều Tâm Du đang mất hồn nhìn ra bên ngoài, ánh mắt mơ hồ, đôi con ngươi trống rỗng, thân thể mỏng manh... Không hiểu sao lại làm cho hắn có cảm giác không nỡ, hư vô, như ẩn như hiện... Giống như cô tùy thời sẽ theo gió bay đi.
Kiều Tâm Du hồi thần, liếc về xấp công văn dày trong tay Nhâm Mục Diệu, hỏi: “Anh đã chuẩn bị xong để ở lại đây hôm nay à?”
Nhâm Mục Diệu bỗng chốc hạ vai, “Bằng không, em nghĩ sao?”
Kiều Tâm Du nở nụ cười, “Anh bây giờ giống hệt như chồng tốt cha hiền nha!”
“Mục tiêu nỗ lực của anh đấy!” Nhâm Mục Diệu nghiêm trang nói, sau đó đi tới, đem gối đầu sau lưng Kiều Tâm Du hạ xuống, “Anh còn một ít công văn phải xem, em ngủ trước đi!”
Kiều Tâm Du buồn bực thở dài một cái, thuận theo ý hắn, chui vào chăn.
Nhâm Mục Diệu tỉ mỉ đắp chăn cho cô, cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, “Mau ngủ đi! Anh vẫn ở đây, có gì cần, cứ gọi ngay cho anh!”
Kiều Tâm Du miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, chợt nhắm lại đôi mắt, lông mi dài nhỏ như cánh ve hạ xuống, bóng đêm lập tức lay động dưới mí mắt cô.
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu hiện lên nụ cười nhẹ nhu hòa, hắn cũng không biết mình đã bắt đầu học xong cách cười khi nào, hơn nữa số lần cười càng ngày càng nhiều. Là cô —— cô gái nhỏ đơn thuần này, đã gạt đi từng lớp gông xiềng, đi vào tim hắn, giúp hắn để xuống trói buộc nặng nề, không chút kiêng kỵ, cười to.
Phòng bệnh to như vậy, lại im ắng lặng lẽ, chỉ có tiếng hít thở ở hai đầu căn phòng, liên tiếp lần lượt giao thoa.
Vừa bị màn đêm tối mờ bao phủ, đèn ngủ bỗng phát ra ánh sáng sâu lắng, một đôi mắt sáng trong ở trong bóng tối nháy nháy. Bên kia, Nhâm Mục Diệu ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua từng dòng chữ màu đen trên tờ giấy trắng, nắm trong tay là cây bút máy Montblanc số lượng có hạn, nét bút lướt đi nhanh như rắn bò, để lại một chữ ký.
“Mục Diệu!” Giọng nói trong trẻo phá vỡ sự yên tĩnh của gian phòng bệnh.
“Hả?” Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu lên, “Tâm Du, gì vậy em?”
“Em khát nước.”
“Ừm!” Nhâm Mục Diệu lập tức thả xuống giấy tờ trong tay, đứng dậy đi về phía ấm nước điện, rót một ly nước lọc cho cô, sợ quá nóng, hắn nhúng vào một chút nước lạnh.
Ly nước đưa đến khóe miệng Kiều Tâm Du, “Uống đi!”
Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, “Em không muốn uống nước lọc, nó không có vị.”
Nhâm Mục Diệu thì ngược lại, hắn bỗng có cảm giác mình khát nước, uống một ngụm, hỏi: “Vậy em muốn uống gì?”
“Nước trái cây.” Kiều Tâm Du còn tặng thêm một điều kiện, “Nước hoa quả tươi.”
“Được! Anh sẽ chuẩn bị ngay cho em!” Nhâm Mục Diệu sảng khoái đáp ứng. Lấy mấy quả cam trong giỏ trái cây ra, thành thạo dùng dao cắt, lột vỏ, bỏ vào máy ép ——
Dòng nước màu cam bay ra trận trận mùi thơm, “Nước trái cây mới vừa ra lò đây!”
Kiều Tâm Du lạnh nhạt nói: “Em không muốn uống nước cam...”
“Vậy em muốn uống gì?” Nhâm Mục Diệu bắt đầu có chút không nhịn được.
“Nước đào mật đi.”
Nhâm Mục Diệu khẽ nhíu mày, “Đào mật à, bây giờ làm gì có đào mật tươi chứ.”
Đào mật là trái mùa hè, lại mềm mại như vậy, căn bản là không có cách giữ tươi đến bây giờ, cô gái này rõ là muốn gây khó cho Nhâm Mục Diệu mà!
Kiều Tâm Du chu miệng lên, mặt đáng thương nhìn Nhâm Mục Diệu, “Nhưng đứa nhỏ muốn uống mà?”
Đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía Nhâm Mục Diệu, lập tức khiến hắn phải dâng khí giới đầu hàng, “Được mà, được mà, anh sẽ có cách!” Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa nghĩ tới việc bệnh viện không cho phép gọi điện, bèn đi ra ngoài, “Anh đi gọi điện chút.”