Nhâm Mục Diệu cho gọi tất cả các quản lý, xí nghiệp liên quan tới dự án ‘Ngân Nguyệt Hồ’ đến, bầu không khí nghiêm túc làm việc cực kì cao độ.Đột nhiên, “Cạch ——” một tiếng, cửa mở ra, quản lý cao cấp của công ty vội vã quay đầu lại nhìn cô.
Kiều Tâm Du trợn tròn hai mắt, khẽ trố mắt nhìn trong chốc lát, sau đó cấp tốc lui trở về, “Thật xin lỗi, xin lỗi, các anh cứ tiếp tục!”
Đôi mắt chim ưng dữ tợn của hắn xuất hiện, tầm mắt dừng lại trên người của Kiều Tâm Du, “Hội nghị hôm nay tạm dừng ở đây đi, ngày mai tiếp tục!”
Nhâm Mục Diệu và cấp dưới làm việc với nhau đã lâu, dĩ nhiên là biết, cũng hiểu cách nhìn mặt mà nói chuyện, bọn họ mau chóng cầm lên giấy tờ, vội vã rời đi.
Nhưng bọn họ nghĩ mãi mà không ra, người luôn luôn lấy sự nghiệp làm trọng như tổng giám đốc, hôm nay lại có thể vì vợ mà cho dừng lại hội nghị!?.
“Em không quấy rầy đến công việc của anh chứ?” Kiều Tâm Du như đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện sai trái, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
“Em cứ nói đi?” Nhâm Mục Diệu đứng lên, đi tới bên cạnh cô, rất tự nhiên mà đưa tay ra, muốn đem cô ôm vào lòng.
Kiều Tâm Du đẩy hắn ra, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Nhâm Mục Diệu không hài lòng với hành động của cô, chân mày khẽ cau chặt.
“Em vừa đi gặp Lương Tử Ngưng.” Vẻ mặt Kiều Tâm Du nặng nề, “Cô ấy nói muốn gặp anh.” Giọng nói yếu ớt, dường như rất khó để bật ra từng câu một.
Nhâm Mục Diệu có chút shock, âm điệu hơi cao lên, “Sao lại muốn gặp anh?”
Kiều Tâm Du mấp máy miệng, đôi mắt tối đen của cô nhìn chằm chằm vào hắn, như đang muốn từ trong đôi mắt hắn tìm ra chân tướng, bình thản nói: “Cô ấy nói, em đã đoạt anh từ trong tay cô ấy, anh phải là của cô ấy, anh sớm muộn gì cũng sẽ về bên cạnh cô ấy. . . . . .” Kiều Tâm Du không kiên cường như trong tưởng tượng của mình, khi cô chính miệng nói ra những lời đó, lòng cô cực kì đau đớn, ngực như đang bị khoét đi từng chút một.
“Hừ, cô ta cố tình gây sự thôi!” Nhâm Mục Diệu chê cười một tiếng, tức giận nói, quay đầu nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Du, “Em tin lời của cô ta sao?”
Kiều Tâm Du dừng một chút, đôi mắt trong khẽ dao động, môi mỏng khẽ run, “Không thể không tin được.”
Không phải là vì ‘giác quan thứ sáu’ của phụ nữ, mà là vì ánh mắt chân thành, tha thiết của cô ấy, trong đôi mắt đó toát ra thứ cảm giác thê lương, hèn mọn, khẩn cầu. . . . . . Đó là tình yêu thật sự, không phải diễn xuất.
Vì tình yêu, tính mạng đã được cô ấy xếp vào sau cùng, vậy liệu còn thứ gì quan trọng hơn nữa.
“Em không tin anh?” Nhâm Mục Diệu nghe được năm chữ kia, hắn thật sự muốn gõ đầu cô ra, xem xem bên trong đang chứa đựng những gì.
Toàn thế giới, ai cũng có thể hoài nghi hắn là một người không bao giờ động chân tình, nhưng cô thì không thể! Nhâm Mục Diệu đã loại bỏ bao nhiêu chướng ngại trong lòng, mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận cô, dùng tính mạng của mình mà yêu cô.
“Tin anh? Anh thật sự nghiêm túc muốn em tin anh sao, cô ấy dùng lời lẽ sắc bén chân thật nói em đoạt đi anh đấy. . . . . .” Kiều Tâm Du thống khổ, châm biếm chính bản thân mình, tay liên tục đánh vào hai bên thái dương “Anh nói cho em biết đi, em nên tin ai đây, anh nói cho em biết đi. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu thấy vẻ mặt thống khổ, rối rắm của cô, tim hắn cũng nhói đau, hắn nắm chặt hai tay của cô, không để cho cô tự đánh mình, “Em không có lòng tin với chính bản thân mình sao? Em cảm thấy em dù đang ở vị trí này của anh, vẫn chưa đủ sao?” Nhâm Mục Diệu đặt tay cô vào bên ngực trái của mình.
“Đúng! Em chính là không có lòng tin với bản thân mình! Cô ấy là Lương Tử Ngưng, là người có gương mặt đã khiến cho anh thương nhớ suốt sáu năm.Cũng là người đã sớm cắm rễ sâu vào trong lòng anh, mà em. . . . . .” Ánh mắt của cô mờ mịt trống rỗng, mặc dù mê luyến nhiệt độ nơi lòng bàn tay của hắn, nhưng cô vẫn lắc đầu một cái, lui về sau một bước, “Em, cái gì cũng không có. Có lẽ là do anh lầm lẫn, vì anh cảm thấy có lỗi với em, nên mới đem sự áy náy của mình lầm tưởng là tình yêu. . . . . . Em không cần, thật sự không cần, thứ tình yêu bố thí đó. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu tức giận, hắn thật không ngờ cô lại có loại ý nghĩ này, hướng về cô quát: “Bố thí? Em nghĩ Nhâm Mục Diệu anh là nhà từ thiện à, chỉ cần phụ nữ nhỏ xuống hai giọt nước mắt, anh sẽ lập tức ‘bố thí’ ư.”
Hắn đè nén xuống lửa giận, sợ mình không cẩn thận, sẽ đốt thuốc nổ, đả thương cô. Đốt một điếu thuốc, hít một hơi, mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào mũi, giọng nói chậm lại, “Lương Tử Oánh và Lương Tử Ngưng là hai người khác nhau, anh chưa già cả đến nỗi mắt mờ không biết cách phân biệt. Còn nữa..., rõ ràng, Lương Tử Oánh đối với anh mà nói đã trở thành quá khứ, anh muốn buông tha cho chính mình, cho nên, em cũng đừng khiến bản thân mình thêm phần rối rắm. . . . . .”
Đôi mắt trong của Kiều Tâm Du chớp động như có ánh sáng, “Anh thật sự có thể để xuống sao?”
Nhâm Mục Diệu dập tắt điếu thuốc trong tay, nâng gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, tinh xảo của cô lên, “Mặc dù, chúng ta không có một cuộc gặp gỡ hoàn mỹ, nhưng anh sẽ có thể cùng em cố gắng có một kết cục thật hoàn mỹ.”
Đôi mắt Kiều Tâm Du chớp động, con ngươi khẽ run, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống —— nhỏ xuống lên mu bàn tay hắn, cảm giác lạnh lẽo từ mu bàn tay lan tràn ra, dần dần thâm nhập vào tim hắn.
Nhâm Mục Diệu cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi giọt lệ của cô, đem nó hút vào trong miệng, vị mặn nhàn nhạt, lại hơi chát —— đây chính là mùi vị chua xót trong lòng cô chăng! Hắn sẽ nhớ mãi mùi vị này.
————
“Tại sao. . . . . . sao anh ấy không nhận điện thoại, sao anh ấy không đến gặp tôi, anh ấy sẽ không vứt bỏ tôi đâu. . . . . .” Lương Tử Ngưng co người, ngồi trên đầu giường, tay ôm lấy hai chân mình, ánh mắt ngốc trệ, nghiêng nghiêng ngước nhìn trần nhà trắng như tuyết, miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói trên.
Một bóng lưng cao to, màu đen đang lẳng lặng đứng nghiêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt sắc bén lại nhuộm ánh lạnh, nhìn chằm chằm thẳng vào cô.
“Tiên sinh, anh tới thăm Lương tiểu thư sao?” Y tá đi ngang qua hắn có chút ngạc nhiên, hắn đã đứng bên ngoài lâu rồi, nhưng lại không vào, cũng không rời đi.
“Không phải.” Hắn lạnh lùng đáp lại, sau đó xoay người rời đi.
“Thật là! Nếu không phải đến thăm bệnh, thì vào đây làm chi cơ chứ?” Y tá đứng ở chỗ của hắn khi nãy, từ đây, ngoại trừ có thể nhìn vào phòng của Lương Tử Ngưng, thì còn có thể nhìn thấy gì nữa.
Y tá đẩy cửa bước vào, “Lương tiểu thư, ăn cơm đi.” Cô đặt hộp đồ ăn lên bàn.
“Anh ấy có phải đã vứt bỏ tôi, không quan tâm tôi nữa không. . . . . .” Lương Tử Ngưng đột nhiên níu lấy ống tay áo cô y tá.
“Không đâu! Cô ăn cơm trước đi được không, cô ăn xong, anh ấy sẽ tới thăm cô.”