Tình địch gặp mặt đã hết sức đỏ mắt, huống chi hai người bọn họ còn có mối thù sâu nặng như vậy, càng sẽ không bỏ qua cho đối phương. Hung hăng ra quyền, liên tục tung ra những cú đá đầy lực, một đấm rồi lại một đá càng lúc càng tàn nhẫn hơn.
Dĩ nhiên hai người cũng không ai buông tha cho ai, khóe miệng Nhâm Mục Diệu bật ra tia máu, mà trên gò má của Nhâm Dịch Tuấn cũng đã xuất hiện vết bầm tím.
Nhâm Mục Diệu thừa dịp Nhâm Dịch Tuấn tránh né, bay người tới, đấm thật mạnh thẳng vào mặt của hắn ta.
Kiều Tâm Du nhào tới trước mặt của Nhâm Dịch Tuấn, “Không được!”
Nhâm Mục Diệu nhìn thấy Kiều Tâm Du đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt mình, hắn rất sửng sốt, quả đấm vừa đúng dừng lại ngay trước gương mặt thanh tú của cô, “Em lo cho tên đó?”
Cánh môi trắng bệch giương nhẹ, lãnh đạm cười một tiếng, “Đủ chưa, các anh là con nít lên ba sao?”
“Tâm Du, cô tránh ra!” Nhâm Dịch Tuấn lau chùi mồ hôi hột trên trán mình xong, đôi mắt khát máu của hắn lập tức bắn ra ánh nhìn bén nhọn hệt như mũi kiếm về phía Nhâm Mục Diệu.
“Tâm Du? Cách gọi thật thân thiết, hai người từ lúc nào lại có mối quan hệ tốt như vậy.” Một nụ cười khinh miệt lập tức xuất hiện trên gương mặt căng cứng của Nhâm Mục Diệu.
“Đây là chuyện giữa tao với Tâm Du, không mượn mày xen vào?” . Chân mày sắc bén của Nhâm Dịch Tuấn nhíu lên, tỏ ý khiêu khích, cùng với vẻ bất mãn.
“Cô ấy là vợ tao, tao có quyền biết mọi chuyện về cô ấy. Còn mày, chỉ là kẻ xa lạ trên đường mà thôi.”
“Nếu tao là người xa lạ, sao mày phải để ý đến mối quan hệ giữa tao và Tâm Du.”
. . . . . .
Tâm tình Kiều Tâm Du còn chưa thoát khỏi bi ai cùng với đau thương, giờ cô lại bị Nhâm Mục Diệu chất vấn, đầu cô sắp hỏng mất rồi.
“Đủ rồi!” Kiều Tâm Du tức giận hét lớn một tiếng, thấy hai người câm mồm nhìn mình, chân mày cô nhíu chặt, “Hai người cứ ở chỗ này mà tiếp tục tranh cãi đi!”
Kiều Tâm Du bỏ lại những lời này, sau đó lập tức xoay người rời đi.
“Tâm Du!”
“Tâm Du!”
Hai người trăm miệng một lời gọi tên của Kiều Tâm Du. Nhưng Nhâm Mục Diệu lại nhanh hơn một bước, hắn tiến lên, nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của Kiều Tâm Du.
“Chúng ta cùng về nhà đi!” Nhâm Mục Diệu không cho Kiều Tâm Du có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp lôi cô rời đi.
Cầm chặt lấy bàn tay cô, cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng, cái lạnh như được xuyên thấu vào tâm, như thể chết lặng, như thể tràn ra từ trong trái tim của chính cô.
Một đôi mắt ảm đạm, gắt gao nhìn bóng lưng đang tay trong tay rời đi của hai người họ, đáy mắt mờ mịt cùng với tối đen, hắn mong muốn đến cỡ nào người đang ở bên cạnh Kiều Tâm Du kia là hắn.
Một trận gió lạnh thổi qua, cuốn theo từng đợt lá rụng của cây nhãn, thì ra cũng có cây vào lúc đầu xuân lại bắt đầu rụng lá . . . . . .
Nhâm Dịch Tuấn vẫn cô độc, trong góc tối đó chỉ có một mình hắn. Nhưng kể từ lần đầu nhìn thấy Kiều Tâm Du, hắn đã bị nụ cười nhạt của cô chinh phục, ác ma đột nhiên muốn rời bỏ thế giới Hắc Ám, vì như vậy sẽ gần cô hơn một chút.
————
Kiều Tâm Du cùng với Nhâm Mục Diệu rời đi là vì không muốn nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau, gây gổ thêm nữa.
Bầu không khí buồn bã tràn ngập trong xe, hàng ghế ngồi bọc da thật sự tỏa ra một loại mùi nồng nặc khó ngửi, điều này càng khiến cho bầu không khí bên trong xe càng thêm phần bức bối.
Trầm mặc yên tĩnh, hai tay Nhâm Mục Diệu nắm chặt lấy tay lái, đôi con ngươi nhìn chằm chằm phía trước. Kiều Tâm Du nhắm mắt lại, chịu đựng một trận rồi lại một trận cảm giác đảo lộn trong lồng ngực.
“Em không có gì muốn hỏi anh sao?” Nhâm Mục Diệu muốn giải thích với cô chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng Kiều Tâm Du lại chần chừ mãi không hỏi hắn, hắn chỉ còn cách mở miệng, bắt đầu trước.
“Không có.” Giọng Kiều Tâm Du lạnh nhạt, như đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Chẳng lẽ em hoàn toàn không muốn biết chuyện xảy ra giữa anh và Lương Tử Ngưng sao?”
“Vậy anh muốn em làm sao!” Đôi mắt Kiều Tâm Du bỗng dưng mở ra, trong vắt và lấp lánh ánh sáng, “Anh muốn em cãi nhau với anh như loại đàn bà chanh chua, sau đó quăng chậu nước lạnh vào người anh, ném vật dụng, đồ đạc trong nhà? Hay anh muốn em tới bắt gian tại trận anh đang ở cùng một chỗ với cô ta, sau đó đem tội ác của anh lan truyền khắp nơi? Hay là muốn em. . . . . . cũng ra ngoài ngoại tình giống như anh, cởi mở một chút, vui đùa cùng tất cả mọi người hay sao?”
Nhâm Mục Diệu tức giận đạp mạnh chân ga, cây kim chỉ đồng hồ càng lúc càng hướng nhanh về phía vạch bên phải, tốc độ ngày càng mau, “Kiều Tâm Du!” Hắn nghe không nổi nữa, hừ mạnh một tiếng.
“Hay anh muốn em yếu đuối, mỏng manh một chút, biểu diễn tiết mục nổi tiếng một khóc, hai náo, ba treo cổ, mặt dày mày dạn cầu xin anh, vạch rõ giới tuyến với vợ nhỏ.” Khóe miệng Kiều Tâm Du nâng lên thành một nụ cười tự giễu, “Người ta ưu tú như thế, lại có tiền có thế, nuôi một hai phụ nữ là chuyện rất đỗi bình thường, em có thể kiêu ngạo vì đây thật là một ân huệ lớn mà trời ban cho em, sao em lại có thể chỉ trích, trói buộc cấm cản anh đi ngoại tình chứ? Vợ hiền gương mẫu phải làm như thế mới đúng! Em hẳn là nên tự trách chính mình, phải chăng vì mị lực của em không đủ, nên không thể giữ được chồng. . . . . .”
“Đừng nói nữa!”
“Không phải anh bảo em nói sao?” Mặt Kiều Tâm Du tái nhợt không có lấy một tia biểu tình, cô cắn môi, đau xót, cắn đến rách lớp da ngoài, đâm vào trong thịt, mùi máu tươi tràn khắp khoang miệng, thở dài một tiếng, “Có lẽ. . . . . . Chúng ta nên kết thúc đi.”
Cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo khiến lòng cô không ngừng rối rắm, khi nói ra những lời này, lòng của của cô như bị đập tan thành những mảnh vụn, nhưng thực tế tàn khốc, ép cô không thể không đưa ra loại lựa chọn này.
“Em nói cái gì?!!” Gân xanh nổi đầy lên trán Nhâm Mục Diệu, hắn hướng cô rống to.
“Két——” hắn chợt đạp mạnh thắng xe, bánh xe cùng với mặt đất ma sát vào nhau tạo ra những âm thanh chói tai.
Chiếc Lamborghini vững vàng dừng ngay trước cửa nhà họ Nhâm.
Kiều Tâm Du lập tức mở cửa xe, bước xuống, hít sâu vào một hơi không khí trong sạch, cổ tay cô bỗng bị ai đó nắm chặt lại.
Đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu toát ra một ngọn lửa đen, ép hỏi: “Em! em mới vừa nói gì?”
Kiều Tâm Du dùng hết sức muốn tránh thoát mở tay của hắn ra, “Chúng ta nên . . . nên kết thúc đi! Em nên buông tay thôi! Em thật sự quá mệt mỏi, yêu anh thật sự rất mệt mỏi, rất mệt. . . . . .”
“A ——” Kiều Tâm Du hoảng sợ kêu to, sau đó cô bị Nhâm Mục Diệu bế lên.
“Cái gì gọi là kết thúc? Trong từ điển của Nhâm Mục Diệu anh không có hai chữ này!” Nhâm Mục Diệu ôm cô đi lên lầu.