Kiều Tâm Du cố nhịn cơn đau bụng đến khoan tim liệt phổi, cảm giác được trái tim mình bị từng nhát từng nhát đâm vào.
“Bà đã coi con bé là cháu dâu của bà rồi, cháu chọn người khác rõ là muốn bà chết không nhắm mắt!” Bà nội Nhâm tính tình bướng bỉnh, mười đầu bò cũng không thể kéo trở lại.
“Bà nội, cháu sẽ không gả cho anh ấy đâu.” Mặt Kiều Tâm Du trắng bệch khiến người ta cảm thấy thương tâm, nhẹ cười che giấu sự lạnh lẽo ở đáy lòng, “Cháu đã có người trong lòng rồi, nên không thể gả cho anh ấy.”
Vì lỗi lầm của bản thân nên không thể làm khó hắn? Bởi vì thích nên không thể dùng hôn nhân trói buộc hắn, đem ý nghĩ ngây thơ thậm chí có phần thấp kém giấu vào nơi sâu thẳm tận đáy lòng, cố gắng không biểu lộ ra.
Kiều Tâm Du cúi đầu, không dám nhìn, Nhâm Mục Diệu liếc mắt một cái, cô vẫn có thể cảm giác được hắn quăng đến ánh mắt sắc bén như muốn đem cô chém nghìn dao.
“Thật sao?” Đôi mắt khôn khéo của Bà nội Nhâm chuyển tới.
“Vâng!” Kiều Tâm Du chân thật gật đầu, chậm rãi nói: “Giữa chúng cháu có một khoảng cách không thể vượt qua, biết rõ đời này kiếp này không có khả năng, nhưng không hiểu vì sao, trái tim vẫn vì anh ấy mà đập mạnh.” (anh ấy ở đây là Phương Đình-nhé)
Sắc mặt Nhâm Mục Diệu càng ngày càng khó coi, trong đôi mắt đen nhánh ngập đầy mây đen bão táp cuốn tới, âm u, bỗng dưng ngón tay cứng cỏi giữ chặt lấy cái cằm mảnh khảnh của cô, “Cô thích tên đó?”. Khóe miệng gợi lên tươi cười tà nịnh, âm trầm nói “Vậy cả đời này, tôi sẽ cho cô không thể cùng với anh ta ở chung một chỗ. Dùng một tờ giấy hôn thú trói buộc cô cũng không tồi.” Tay dần dần dùng sức, nghe thấy tiếng xương rắc rắc, “Như vậy sẽ có thể hành hạ cô cả đời.”
Đôi mắt trong veo của Kiều Tâm Du xuất hiện một tầng hơi nước mỏng, thê lương đau xót nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống.
Cô có thể phản kháng sao?
Từ trước tới nay, chỉ cần Nhâm Mục Diệu muốn, thì không có chuyện gì thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
“Đừng có bày ra dáng vẻ giả chết cho tôi xem, hãy lo làm cô dâu của cô cho tốt đi!” Nhâm Mục Diệu buông lỏng tay ra, Kiều Tâm Du hơi loạng choạng lui về sau hai bước, trên cằm bị tụ máu bởi ngón tay bóp chặt.
“Thằng bé hư thúi này, cháu nhìn đi, cằm Tâm Du đều tím đen rồi.” Bà nội Nhâm kéo Kiều Tâm Du lại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên người cô, “Khi nào thì cử hành hôn lễ? Bà sẽ đi xem lịch, chọn một ngày đẹp, ngàn năm có một nhé.”
“Không cần đâu.” Nhâm Mục Diệu lạnh lùng liếc nhìn Kiều Tâm Du một cái, “Hôm nay tôi hết giờ làm, về sẽ lấy giấy kết hôn, cô chỉ cần kí vào là được.”
Bà nội Nhâm kinh sợ “Cái gì?!!” Như vậy cũng coi là kết hôn sao? Không có nghi thức? Không có chúc phúc. Đáy mắt Bà nội Nhâm ướt át nhìn về phía Kiều Tâm Du, trong lòng không khỏi đau xót. Kiều Tâm Du trong lòng không hề có cảm giác. Giọng nói càng ngày càng nhỏ, vì uất ức đều nói không nổi nữa.
“Tôi biết rồi.” Kiều Tâm Du nhàn nhạt trả lời, lộ ra một tia cảm xúc của mình, thỏa hiệp với số phận.