Mục lục
Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt tối tăm của Nhâm Dịch Tuấn bỗng dưng bừng sáng, hắn cầm lên chiếc USB nhỏ nhắn nhẹ tênh trong tay cô, nhưng đối với Lương Tử Ngưng mà nói, nó lại ngàn vạn nặng nề.



“Dịch Tuấn. . . . . .” Lương Tử Ngưng yếu ớt gọi tên hắn.



“Yên tâm đi! Sau khi thành công, chúng ta lập tức sẽ kết hôn.” Lới nói lãnh đạm, không nghe ra được bên trong có mấy phần thành ý.



Trên mặt Lương Tử Ngưng lộ ra ánh sáng hạnh phúc, bởi vì cô rất hiểu cá tính của Nhâm Dịch Tuấn, chỉ cần hắn đồng ý cam kết, hắn nhất định sẽ thực hiện.



“Dịch Tuấn, em tin rằng không bao lâu nữa, một nhà ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau .”



Đôi con ngươi đen của Nhâm Dịch Tuấn bị một màng sương lạnh phủ lên, lẳng lặng nói: “Đứa bé đã không còn.”



“...” Đôi mắt hơi suy yếu của Lương Tử Ngưng bỗng chốc trợn to, gương mắt trắng bệch hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là chuyển biến thành ưu thương tột cùng, cánh môi trắng bệch run rẩy không dứt, lắc đầu, “Không đâu, con của chúng ta rõ ràng đang ở trong bụng em, con không bị sao cả, anh gạt em...”



“Em tỉnh táo một chút đi!” Nhâm Dịch Tuấn hướng về phía cô quát, “Đứa bé thực sự đã không còn! Em không muốn thừa nhận cũng được, nhưng đó là sự thật!”



“Là Kiều Tâm Du! Chính người đàn bà đê tiện đó đã hại chết con chúng ta, Dịch Tuấn, anh trả thù cho con của chúng ta có được không, em muốn người đàn bà kia phải sống không bằng chết. . . . . .” Lương Tử Ngưng đem ưu thương bi phẫn tích tụ đầy trong đáy lòng chuyển hóa thành hận ý, lửa nóng hừng hực bừng cháy trong mắt cô, hận không thể ăn tươi nuốt sống Kiều Tâm Du.



Nhâm Dịch Tuấn thấy Lương Tử Ngưng âm ngoan hiểm ác như thế, chân mày khẽ chau chặt, lãnh đạm nói: “Chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn. . . . . .”



“Không phải là ngoài ý muốn, chính Kiều Tâm Du đẩy em xuống . . . . . . Là cô ta hại chết con của chúng ta. . . . . .” Lương Tử Ngưng liến thoắng không ngừng, thần trí cô dường như có chút tan rã.



“Em đừng nói nữa! Duyên phận của chúng ta với đứa bé này đã cạn, em không cần phải đau lòng nhiều như thế. Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều đứa khác.” Nhâm Dịch Tuấn cố nán lại an ủi cô, vỗ vỗ phía sau lưng cô.



Từng giọt lệ theo đôi mắt được thắp sáng bởi ngọn lửa đen tối của cô dần dần tuôn trào, “Dịch Tuấn. . . . . . Chẳng lẽ anh không hận cô ta sao? Chính cô ta đã giết chết con của chúng ta, chẳng lẽ anh còn muốn bảo vệ cô ta sao? Em đã ở bên cạnh anh chăm sóc anh bao lâu nay, chẳng lẽ lại thua kém một người chỉ mới gặp anh vài lần, số lần lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay?”



Đôi con ngươi của hắn lóe lên tia sáng đen, Nhâm Dịch Tuấn không muốn ở đây bàn luận về vấn đề rối rắm này với cô, chậm rãi nói: “Em vừa mới giải phẫu, sức khỏe còn rất yếu, nghỉ ngơi thật tốt đi!”



Nhâm Dịch Tuấn đắp chăn cho cô, vén sợi tóc rơi lạc trên trán cô qua, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”



Lương Tử Ngưng bị vẻ dịu dàng bất ngờ của Nhâm Dịch Tuấn làm dời đi lực chú ý, cô giống như một cô gái nhỏ ngây thơ đang say đắm với mối tình đầu, gương mặt cô ửng hồng, thẹn thùng gật đầu, nhắm mắt lại.



Đôi con ngươi của Nhâm Dịch Tuấn bỗng chốc thoáng qua một tia sáng đen, tay hắn nắm chặt chiếc USB lạnh như băng, thứ được đổi lấy bằng sinh mạng của chính con hắn. Hắn sẽ bắt Nhâm Mục Diệu trả giả lại tất cả, cũng sẽ bồi trả lại gấp bội cho cô.



Chỉ cần là thứ của Nhâm Mục Diệu, hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để đoạt lấy.



Chẳng hạn như tập đoàn Nhâm Thị, và Kiều Tâm Du.



————





“Rầm ——” một xấp giấy tờ bị ném mạnh trên sàn nhà.



“Cút! Chuyện nhỏ thế này mà cũng xử lý không xong! Các người ở đây làm gì thế hả, chẳng lẽ tôi trả lương cao như vậy chỉ để thuê một đám Phế Vật à!” Nhâm Mục Diệu như một ngọn núi lửa đang bộc phát, lửa nóng ngùn ngụt hướng về cô Thư Kí mà bùng cháy



Đầu cô Thư Kí cúi xuống đất đến không thể thấp hơn được nữa, cả người không nhịn được mà phát run, môi cắn chặt, nước mắt lăn qua lăn lại trong hốc mắt.



Gần đây, tổng giám đốc giống như đã ăn phải thuốc nổ, thỉnh thoảng cứ nổ tung. Thân là thư ký, cô chính là người đầu tiên trực tiếp hứng phải uy lực của đại pháo này.



“Bộp! Bộp! Bộp!” Đinh Hạo Hiên vỗ tay nghênh ngang bước tới, “Tiểu Diệu Diệu, giờ tôi càng ngày càng phát hiện ra rằng cậu chẳng những có thể ‘xuất khẩu thành thơ’, mà còn có thể đối phó với cấp dưới thật quyết đoán, thật sự là cường thế hung hãn, tuyệt đối có thể bảo vệ thân phận uy nghiêm của tổng giám đốc. Xem ra tôi nên học tập cậu một chút.” Hắn nghiêng mắt nhìn những tờ giấy trắng lả tả rơi trên đất, thở dài một tiếng, “Cậu thật sự sáng dạ, dùng giấy lót đất sao?”



Đôi mắt âm u lạnh lẽo hung tợn của Nhâm Mục Diệu nhìn lướt qua thư ký, “Đứng đây e sợ làm gì nữa? Còn không mau cút ra ngoài, bảo đám người giỏi phá hoại kia làm lại giấy tờ khác! Hôm nay nếu không thể đưa cho tôi một bản kế hoạch hoàn hảo, thì ai cũng đừng mơ tới tan ca.”



Thư ký như lấy được lệnh đặc xá, bỗng dưng ngồi xổm người xuống, vội vã nhặt giấy tờ rơi đầy trên đất lên, ôm một xấp giấy rồi đi ra ngoài.



Đinh Hạo Hiên kinh ngạc nhìn động tác thần tốc của thư ký, thật bội phục năng lực dạy dỗ cấp dưới của Nhâm Mục Diệu, “Nhâm Mục Diệu, cấp dưới của cậu được lắm đó.” Hắn thở dài, nói ra lời hâm mộ từ đáy lòng.



“Đều là một đám ngốc!” Lửa giận của Nhâm Mục Diệu không hề giảm đi chút nào, “Cậu lăn tới nơi này làm gì? Nhàn nhã như vậy, có phải tập đoàn Đinh Đạt phá sản rồi không?”



“Tôi - Anh Minh Thần Võ, trí dũng song toàn, dưới sự lãnh đạo của Đinh tổng giám đốc, công ty chỉ có thể phát triển không ngừng. . . . . .”



“Đủ rồi! Cậu có thể cút!” Nhâm Mục Diệu không có hứng thú nghe hắn nói bốc nói phét, tự thổi phồng mình lên.



Đinh Hạo Hiên dừng lại màn thổi phồng bản thân, sải bước qua, đi tới bên sofa ngồi xuống, càng đuổi hắn đi, thì càng có nghĩa là không muốn hắn đi, “Ai nói tôi không có chuyện để nói?”



“Vậy cậu có chuyện gì thì mau nói đi, có rắm thì thả nhanh chút!” Nhâm Mục Diệu hiện giờ như đã ăn phải thuốc nổ, gặp người là phun.



“Tiểu Du Du không phải chỉ ra ngoài giải sầu sao! Cậu cần gì phải biến công ty thành địa ngục.”



Đôi mắt tối đen lạnh như băng nhảy lên, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía, “Cậu tốt nhất nên nhân lúc tôi còn chưa ra tay, nhanh chóng mà cút ra ngoài đi!”



“Tôi tốt bụng muốn giúp cậu mà!” Hai tay Đinh Hạo Hiên khoanh trước ngực, ngước đầu lên, dáng vẻ cao ngạo tự mãn, “Còn nhớ chuyện Tiểu Du Du trốn đi lần trước, là ai đưa ra kế hoạch thành công lừa gạt cô ấy trở về không!?.”



Nhâm Mục Diệu hếch mày, bán tín bán nghi hỏi: “Cậu thật sự có cách?”



“Nhìn tôi là biết!” Đinh Hạo Hiên tràn đầy tự tin nói, “Nhưng mà muốn Tiểu Du Du quay về, còn cần cậu hết sức phối hợp mới được, hi sinh chút chút chuyện.” Đinh Hạo Hiên nháy mắt với Nhâm Mục Diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK