Mục lục
Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con ngươi đen của Nhâm Mục Diệu dần biến chuyển, phát ra những tia lửa hừng hực, “Hừ! Cô ấy là của tôi, vĩnh viễn cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi, ngay cả nghĩ đến cũng không thể!”.



————



Từng nhân viên của tập đoàn Nhâm thị, ai nấy cũng đều lo sợ, không người nào dám thở lớn tiếng. Tổng giám đốc của họ giờ đây đã hóa thành Diêm Vương, ‘thẩm phán’ của Diêm Vương còn có thể may mắn thoát nạn chút đỉnh, còn những ‘con tôm, con tép’ như bọn họ hầu như đều đã bị ghi vào ‘sổ tử thần’ rồi.



Rõ ràng Nhâm tổng giám đốc vừa thắng được một trận đấu thầu, thành công thu mua tập đoàn Vạn Hồng, Ngân Nguyệt Hồ cũng đã vào tay Nhâm tổng, đáng lẽ tổng giám đốc nên khao bọn họ một trận mới phải. Vậy mà, Nhâm tổng giám đốc giờ đây lại giống như núi lửa, ngày ngày đều phun trào. Hết phê phán thư kí, lại lấy giám đốc* ra làm ‘bao cát’, sau đó là tới bộ phận quản lý, cuối cùng ngay cả tiếp tân cũng không tha.



(*): tổng giám đốc = tổng giám đốc, dưới tổng giám đốc là giám đốc



Bão tố đã diễn ra liên tục suốt một tuần và có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng, dự đoán vòi rồng sẽ xuất hiện.



Hiện giờ, Nhâm thị thật giống như Địa Ngục, tràn ngập đen tối và lạnh lẽo.



“Hello!” Đinh Hạo Hiên vẫy tay, khuôn mặt tươi cười thẳng bước tiến vào Địa Ngục.



Ủa? Thật kỳ quái, không một ai trong đại sảnh chào hỏi lại hắn cả.



Đinh Hạo Hiên bỗng rùng mình một cái, “Lạnh quá ~~~”. Nhưng rõ ràng điều hòa ở đây chỉnh đúng độ rồi mà



Ơ! Sao hôm nay bọn thủ hạ của Nhâm Mục Diệu lại ‘quá mức nghiêm túc’ thế kia? Đinh Hạo Hiên nhìn quanh.



Đinh Hạo Hiên đá văng cửa phòng làm việc của Nhâm Mục Diệu, “Hello, Tiểu Diệu Diệu mau đến xem tôi mang tới cho cậu cái gì này?”



Đáp lại hắn là một bầu không khí trầm lặng.



“Ồ? Ám Dạ Tuyệt cậu cũng ở đây à. Vừa đúng lúc, tin tức thú vị này nên cùng mọi người chia sẻ.” Đinh Hạo Hiên không để ý tới khuôn mặt hắc ám của Ám Dạ Tuyệt, tiếp tục mặt dày mày dạn ngồi xuống bên cạnh hắn.



“Rầm——” Đinh Hạo Hiên đem một xấp báo chí ném lên khay trà.



“Xem này xem này, gần đây trên trang nhất của tất cả các tờ báo đều bị tổ chức Ám độc chiếm, từ giải trí, xã hội, cho đến sức khỏe, ôi không biết là tổ chức nào thế nhỉ.”



Ánh mắt lạnh của Ám Dạ Tuyệt nhìn lướt qua chúng một cái, sau đó là tỏ vẻ khinh thường, lười phải mở miệng.



Từ lúc Kiều Tâm Du mất tích, Nhâm Mục Diệu đã kêu Ám Dạ Tuyệt huy động 300 người, một ngày hai mươi bốn giờ thay phiên nhau đóng đô trước cửa bệnh viện. Nhâm Mục Diệu vốn muốn nhờ ‘vẻ bảnh trai’ của bọn họ, tạo áp lực khiến thu nhập của bệnh viện giảm sút, gây áp lực với Phương Đình, ép hắn khai ra nơi ở của Kiều Tâm Du. Nhưng . . . . . . dường như. . . . . .lại tạo nên một hiệu ứng ngược.



“Các cậu biết tin gì hôm nay chưa?” Đinh Hạo Hiên không thèm để ý tới hai ‘kẻ mặt lạnh’ kia, vẫn tiếp tục vai trò MC của mình: “Bệnh viện Phương thị vừa xảy ra một ‘cuộc trị liệu ngoài ý muốn’ cho thân nhân bất mãn bắt ép bệnh viện bồi thường. Ặc, các cậu biết không, đám bệnh nhân và thân nhân đó vốn là một bọn lưu manh định đến bệnh viện làm một cuộc ‘đại náo’, kết quả là bị 100 tên áo đen khôi ngô, dọa cho sợ đến mức bị tiêu chảy luôn, chẳng những không thể gây chuyện, ngược lại còn phải tạm trú ở bệnh viện làm một cuộc kiểm tra điện tâm đồ nữa. Ha ha. . . . . .” Đinh Hạo Hiên tự nói tự cười: “Tổ chức Ám vốn muốn mang đến phiền toái cho bệnh viện, nhưng bây giờ chẳng những thay bọn họ giải quyết phiền toái, lại còn giúp họ kiếm thêm tiền nữa. Ha ha. . . . . . . . . . .”



“Đủ rồi!” Chân mày Nhâm Mục Diệu nhảy lên, mây đen tối tăm hoàn toàn che phủ gương mặt tuấn tú.



“Tôi còn còn chưa nói hết mà.” Đinh Hạo Hiên lật lên một trang báo, “Cậu xem nội dung này nè: bởi vì mục đích của tổ chức Ám quá thần bí, đã khiến người dân nhanh chóng nảy sinh ra lòng hiếu kì khổng lồ, lần lượt kéo tới trước cửa bệnh viện, qua đó ‘lại ngắm’ được 100 thanh niên, đẹp trai lạnh lùng, thật không ngờ thanh niên của tổ chức Ám đều là các chàng trai khôi ngô tuấn tú. Điều này đã khiến cho bệnh nhân nữ tại bệnh viện ngày một đông... Ha ha... Phần cuối tờ báo họ còn làm một bảng xếp hạng những chàng trai đẹp của tổ chức Ám nữa chứ!”



“Nhàm chán.” Ám Dạ Tuyệt thình lình xuất ra một câu.



“Ôi! Đại ca của tôi ơi.” Một cánh tay của Đinh Hạo Hiên khoác lên vai của hắn, lại gần hắn, “Tôi cảm thấy cậu không nên thành lập cái ‘tổ chức ngầm’ gì đó đâu, cậu nên trực tiếp mở một chuỗi cửa hàng café hay là kinh doanh Ngưu Lang cho rồi. Thủ hạ của cậu, ai nấy đều đúng chuẩn ‘soái ca’ như thế, tôi khẳng định lợi nhuận sẽ ngày một tăng, biết đâu chừng cậu còn có thể đổi nghề trở thành một ‘ông mai’, hoặc người kinh doanh “nhan sắc nam giới” cũng nên.——”



Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc xéo hắn, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, hướng thẳng tới một bên mặt Đinh Hạo Hiên——



“Ôi ——” Đinh Hạo Hiên lần đầu biết mùi vị khi bị Ám Dạ Tuyệt ra tay là thế nào, hắn kêu to, “Cậu muốn mưu sát tôi à!”



“Ai bảo cậu quá nhiều lời.”



“Tôi có lòng đề xuất cho cậu một phương thức kinh doanh tốt, thế mà cậu lại lấy oán báo ân. . . . . .” Đinh Hạo Hiên hướng sang Nhâm Mục Diệu cầu xin, “Tiểu Diệu Diệu, cậu báo thù cho tôi đi!”



“Đáng đời!” Nhâm Mục Diệu lãnh đạm ném cho hắn hai chữ.



Đinh Hạo Hiên thở phì phò nói: “Hai người các cậu thật đen tối.”



“Cậu đang trông nom tập đoàn của cậu thành dạng gì còn không biết sao? Thật không biết nên xếp cái tập đoàn Đinh Đạt đó của cậu vào dạng kinh doanh gì nữa!” Nhâm Mục Diệu chất vấn.



Tập đoàn Đinh Đạt kinh doanh từ lĩnh vực buôn bán nhà đất, đến cổ phần... giờ lại chuyển qua lĩnh vực Truyền Hình, còn khai thác cả mảng báo chí, xuất bản tạp chí, quả thật là một hỗn hợp kinh tế.



Đinh Hạo Hiên dương dương đắc ý nói: “Cậu phải biết, chỉ cần có tin tức về tổ chức Ám, lượng tiêu thụ của báo chí lập tức tăng lên gấp năm lần.” Hắn bỗng dưng thấy ánh mắt Nhâm Mục Diệu lóe lên ánh sáng muốn giết người, vội đổi đề tài, “Thật ra thì tôi cũng muốn thông qua việc này, khiến cho chị dâu phần nào biết được chuyện cậu đang tìm cô ấy, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về đấy chứ.”



“Có tác dụng sao?” Nhâm Mục Diệu lớn tiếng gầm thét, “Đã một tuần rồi, cô ấy vẫn chưa xuất hiện, ngay cả nửa điểm tin tức cũng không có.”



“Đó là bởi vì cậu không mời tôi tới giúp cậu bày mưu tính kế.” Nhận ra lời nói này có chút đắc tội với Ám Dạ Tuyệt, Đinh Hạo Hiên lập tức nhảy dựng lên, xích ra xa một chút .”Chì cần tôi ra tay, đảm bảo chị dâu sẽ về ngay”



“Còn cần tới phiên cậu ra tay sao?” Ám Dạ Tuyệt bực bội nói



Đinh Hạo Hiên che miệng cười trộm, “Cậu chưa biết tin gì sao, bọn thủ hạ của cậu trong bệnh viện, ngày ngày được biết bao phụ nữ đẹp vây quanh, họ đã bắt được không ít trái tim của các y tá và bệnh nhân trong đó làm tù binh rồi và cả ngược lại nữa. Coi bộ không bao lâu nữa bệnh viện Phương Đình sẽ trở thành trung tâm mai mối mất, chỉ cần chờ thêm chừng 1 tháng nữa thôi, cậu sẽ nhận được gần trăm cái thiệp hồng cùng đơn xin nghỉ việc đấy, tôi khuyên cậu nên mau mau kêu bọn họ trở về úp mặt vào tường sám hối đi.”



Nhâm Mục Diệu gật đầu một cái, “Cậu bảo bọn thuộc hạ đang trông chừng ở đại sảnh bệnh viện lui đi, nhưng những người phụ trách giám thị Phương Đình nhất định phải giữ lại, nếu được thì hãy tăng thêm người phụ trách việc giám thị anh ta.”



“Được.” Ám Dạ Tuyệt đối với bạn bè luôn luôn ủng hộ.



“Nói đi, kế hoạch của cậu đấy!” Nhâm Mục Diệu ra lệnh cho Đinh Hạo Hiên.



“Đầu tiên, cậu phải tham dự chương trình ‘Nhân Vật YI’, trực tiếp đem thân phận của Kiều Tâm Du công khai ra.”



Nhâm Mục Diệu nghe xong, con ngươi đen lập tức hiện lên một tầng sương lạnh, “Cậu bảo tôi lên ti vi, tham dự cái chương trình lố bịch đó?” Hắn cho là mình đã nghe lầm, bèn lặp lại lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK