Kiều Tâm Du rất hiểu Nhâm Mục Diệu, ‘có thù phải trả’ là cá tính của hắn, hắn nhất định sẽ ‘chỉnh’ Lương Tử Ngưng rất thảm.
Nhưng, Kiều Tâm Du không nỡ, đối với việc ngoài ý muốn làm cho Lương Tử Ngưng sinh non kia, Kiều Tâm Du vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Em đang cầu xin anh sao?” Chân mày anh tuấn của Nhâm Mục Diệu giương nhẹ, hàm chứa mấy phần cười.
Kiều Tâm Du vươn tay bóp chặt mũi hắn, nháy mắt trưng lên một bộ mặt quỷ, “Không! Em đang ra lệnh cho anh!”
“Vậy em dùng thân phận gì để ra lệnh cho anh đây?” Nhâm Mục Diệu cản lại, ôm cô thật chặt vào lòng, “Nếu ngoan ngoãn làm vợ anh, cái gì anh cũng nghe em.”
Mắt Kiều Tâm Du giương nhẹ, nhìn nụ cười tà mị trên mặt hắn, “Sao em có cảm giác anh bây giờ giống như là đang áp bức gái nhà lành vậy.”
“Gái nhà lành. . . . . .” Nhâm Mục Diệu sâu xa nói, rồi đột nhiên nghiêng người, đè lên Kiều Tâm Du.
“Anh làm gì?” Kiều Tâm Du đưa ra mấy cú đấm nhỏ, xốc xếch bay múa lung tung, nhưng mà đối với Nhâm Mục Diệu mà nói, nó chỉ như gãi ngứa.
“Đáp ứng yêu cầu của em!” Nói xong, một tay Nhâm Mục Diệu đã dò vào trong áo Kiều Tâm Du, bắt đầu vuốt ve da thịt mềm mại ấm áp chỗ bụng cô, dọc theo làn da trơn mềm mà hướng lên trên ——
“Em đâu có yêu cầu cái này!” Kiều Tâm Du không ngừng đánh ‘du kích’ với hắn. Bàn tay hắn vuốt ve nơi nào, cô lập tức ngăn trở nơi ấy, khi tay hắn thăm dò lên trên, cô lập tức kéo tay hắn xuống.
“Nếu không sao em cởi sạch áo quần anh?” Trên gương mặt lạnh lùng của Nhâm Mục Diệu thoáng hiện lên ý cười, “Còn không phải vì để anh hành sự dễ dàng sao!”
Kiều Tâm Du đối với khả năng lý giải của hắn chỉ có thể bội phục, “Không phải! Là bởi vì quần áo của anh bị em dội nước ướt hết. . . . . . A. . . . . .”
Bất tri bất giác Nhâm Mục Diệu đã lột sạch quần áo của cô, chiếc áo bó mỏng manh của cô dễ dàng bị hắn xé nát.
Chẳng lẽ sau khi bị cảm hắn có sở thích kỳ quái là lột quần áo người khác sao?
Kiều Tâm Du ngăn cản hai tay không an phận của hắn, “Đừng! Em còn đang nấu cháo trong bếp, đoán chừng nó sắp khét rồi kia, anh để em đi xem chút trước đi . . . . .”
“Khét thì nấu lại!” Nhâm Mục Diệu còn lâu mới buông tha cho thân thể mềm mại xinh đẹp này, bàn tay hắn chạm vào chiếc áo ngực Lace cợt nhả, đẩy lên trên, vật mềm mại đẫy đà lập tức bật ra, để bàn tay nóng rực của hắn tùy ý vuốt ve, nhưng động tác lại không mất đi sự dịu dàng.
Hô hấp Kiều Tâm Du dần dần tăng nhanh, hơi thở trở nên rối loạn. Tim đập rộn lên, kịch liệt như nhịp trống, “Anh. . . . . . Anh còn chưa ăn điểm tâm, hiện giờ bụng khẳng định rất đói, uống trước một bát cháo có được không?”
“Anh bây giờ xác thực rất đói bụng. . . . . .” Đầu Nhâm Mục Diệu lại gần bên tai Kiều Tâm Du, giọng chậm rãi mang theo khí nóng hừng hực, “Em có thể để cho anh ăn no không?”
Vừa nghe, Kiều Tâm Du nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dính đầy dục hỏa của hắn, lắc đầu, “Không được! Anh còn chưa hết sốt!”
“Lý do không thành lập, phản kháng không có hiệu quả!” Nhâm Mục Diệu bá đạo nói, ngay sau đó cúi người xuống, chiếm lấy cánh môi mềm mại của Kiều Tâm Du, ngăn chặn việc cô tìm kiếm một cái cớ khác.
Nụ hôn ẩm ướt mang theo hơi thở quyến luyến triền miên, nồng đậm, nóng bỏng, kịch liệt. . . . . . Đầu lưỡi ở trong miệng cô hệt như đang trên vũ đài, tùy ý xoay chuyển, bay lượn, khiêu vũ . . . . .
Đôi con ngươi đen như Hắc Diệu Thạch lóe ra ánh sáng bốn phía, tia sáng tinh diệu dần dần xoay chuyển dày đặc, phát sáng hệt như kim cương thượng đẳng. Hắn nhìn cô chằm chằm, sắc màu u tối đặc thù, như muốn in dấu thật sâu trong lòng cô.
“Tâm Du, anh yêu em. . . . . . Đời này kiếp này, tình yêu của chúng ta mãi mãi không thay đổi.” Đôi mắt Nhâm Mục Diệu sáng ngời, phát ra những tia sáng lộng lẫy, chói mắt, lấp lánh.
Trong nháy mắt kia, Kiều Tâm Du hoảng hốt, một dòng nước ấm lặng lẽ rót vào tim.
Đời này kiếp này, tình yêu của chúng ta mãi mãi không thay đổi. . . . . .
Đây là cam kết hắn dành cho cô sao?
“Ngoéo tay được không?” Kiều Tâm Du đưa ra ngón út, không ngờ cô lại đưa ra loại động tác ấu trĩ này.
“Được!” Càng làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là Nhâm Mục Diệu rất vui lòng phối hợp.
Bàn tay dày rộng chặt chẽ dán lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, hệt như lòng của họ đang gắn thật chặt vào nhau.
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu xuất hiện lên một tầng sương mù dày dặc, không chỉ là bị tình dục dính vào, còn sốt cao làm cho hư ảo. Hai tay của hắn dán lên thứ tròn trịa mềm mại của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay điểm đỏ thẫm trên phần đẫy đà. Chỉ trong chốc lát nó trở nên đỏ ửng như bị đâm kích nhẹ, rồi trong nháy mắt nở rộ.
“Tâm Du, em vẫn nhạy cảm như vậy. . . . . .” Giọng nói Nhâm Mục Diệu thô kệch, nội tâm hắn bi dục hỏa hừng hực thiêu đốt, làm cho nhiệt độ cơ thể càng tăng thêm, “Tâm Du, giao em cho anh, được không?”
Mặt Kiều Tâm Du đã hiện lên hai mảnh đỏ hồng, mở ra đôi mắt trong suốt linh hoạt, cô thấy được vẻ ẩn nhẫn trong mắt hắn, ngượng ngùng cắn môi, hơi gật đầu một cái, thoáng chốc cổ cô cũng đã đỏ ửng.
Lấy được sự đồng ý của Kiều Tâm Du, hắn nhất thời trở nên có khi phách phá tan ràng buộc của chính bản thân, nụ hôn của hắn tỉ mỉ như những hạt mưa rơi vào cổ trắng của cô, đôi mắt thâm thúy bỗng dưng sững lại, nhìn chằm chằm vào thương tích dài nhỏ trên cổ, hỏi: “Sao lại có vết thương này?”
“Anh ghét bỏ em sao?” Kiều Tâm Du dùng tay che lại vết thương đã kết vảy.
“Vì sao bị thương?” Giọng nói dịu dàng của Nhâm Mục Diệu bay vào trong tai Kiều Tâm Du, lan tràn tới trái tim, kích khởi một trận gợn sóng.
Kiều Tâm Du chột dạ, mắt liếc về hướng khác, không dám nhìn thẳng hắn, “Tại em không cẩn thận!”
Hắn kéo tay Kiều Tâm Du ra, cúi người tới gần, đầu lưỡi êm ái liếm nhẹ qua vết thương,”Phải bảo vệ mình thật tốt, có biết không. Nếu không, anh sẽ đau lòng. . . . . .”
Nụ hôn ẩm ướt dần dần trượt xuống, rơi vào giữa xương quai xanh trơn bóng ——
“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du không nhịn được rung động đến từ trái tim, nó dần hóa thành mỗi một tiếng kêu yêu kiều bật ra nơi miệng.
“Tâm Du, ‘MISS’ của em đâu?” Giọng Nhâm Mục Diệu khàn đục, lộ ra hơi thở hổn hển.
Nói đến việc này, Kiều Tâm Du càng tự trách: “Không biết. . . . . . Mục Diệu, hình như em đã làm mất nó rồi.”
“Không sao, anh sẽ lại làm cho em một cái khác!” Hô hấp Nhâm Mục Diệu ấm áp hệt như một loại phẩm màu, tràn lên cơ thể xinh như ngọc của Kiều Tâm Du, nhất thời khiến nó biến thành một màu hồng nhạt, dưới ánh đèn nhu hòa tán bật ra một sắc màu mê người.