Phương Đình ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mở, “Tâm Du, anh thích em.” Đôi mắt sáng chói như sao hiện lên gợn sóng nhẹ, kích thích một vòng nước xoáy, như muốn kéo Kiều Tâm Du vào trong.
Kiều Tâm Du bỗng chốc thu hồi tầm mắt của mình, bối rối chuyển hướng khác “Thật xin lỗi. . . . . .”
Cô không thể cho hắn một trái tim nguyên vẹn, đối với hắn như vậy quá không công bằng.
“Tâm Du, không cần vội trả lời, cứ từ từ suy nghĩ.” Trên mặt Phương Đình có vẻ mất mát, trên mặt lại bày ra tươi cười ấm áp, giống như mặt trời ngày đông ấm áp nhu hòa.
Hắn ân cần, sự bao dung của hắn, cho cô cảm giác như người thân. Cái gọi là người thân, chính là bất kể lúc nào, cô đi mệt rồi, có thể cho cô nghỉ ngơi, cho cô một lá chắn, có thể đến an ủi cô.
Kiều Tâm Du chỉ khi ở bên cạnh hắn mới có thể tháo xuống lớp ngụy trang nặng nề của mình, “Anh Phương Đình. . . . . .” Tiếng nói nghẹn ngào từ cổ họng Kiều Tâm Du bật ra, cô nhào vào ngực hắn, “Em đau lắm, đau lắm . . .. . . Chân thật sự rất đau. . . . . .”
Nước mắt mặc sức như trận hồng thủy, chảy xuống, giọt nước mắt trong suốt dọc theo hai má tú lệ rơi xuống, hiện ra nhiều chua xót . . . . .
Là chân đau, hay là lòng đau? Cô đến khóc cũng phải tìm cho mình một cái cớ.
Phương Đình ôm lấy thân thể run rẩy không thôi, khẽ vuốt phía sau lưng của cô, nước mắt của cô thấm ướt blouse trắng của hắn, cũng như thấm ướt tim hắn. . . . . .
Khóc thật lâu, tiếng ngẹn ngào dần thấp xuống.
Lúc Kiều Tâm Du lại ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng của cô được nước mắt rửa càng thêm trong, nhưng khiến cho người ta tìm không thấy dấu vết cô đã khóc, cô nhanh chóng thu lại bi thương của mình.
Thấy trước ngực Phương Đình bị ướt một mảng lớn, Kiều Tâm Du xin lỗi: “Thật xin lỗi, làm bẩn quần áo anh.”
Kiều Tâm Du lấy khăn ra muốn lau đi vết này, nhưng bàn tay mảnh khảnh bị Phương Đình nắm lấy, hắn kích động hỏi: “Tâm Du, ly hôn với anh đi được không? Sau khi ly hôn chúng ta lập tức ra nước ngoài kết hôn, rời khỏi nơi này, một lần nữa bắt đầu lại tất cả, quên đi mọi chuyện không vui, chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Lệ trong suốt cuồn cuộn trong mắt cô, “Anh Phương Đình, có lúc em nghĩ, em kiếp trước có phải hay không tội nghiệt quá sâu, nên kiếp này em phải hoàn trả nhiều như vậy, có lẽ, em không xứng có được hạnh phúc. . . . . .”
Phương Đình đau lòng ôm lấy thân thể gầy yếu của cô vào lòng, “Đây chỉ là thử thách mà cuộc sống cho em, tất cả đều đã qua, đều đã tốt đẹp . . . . . .Anh vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
“Em không đền đáp nổi đâu. . . . . . Anh đừng đối với em tốt như vậy, không đáng. . . . . .” Kiều Tâm Du cảm thấy chiếm giữ trái tim hắn là một tội lỗi.
“Vậy em xem như đây là nợ anh phải trả em đi.” Con ngươi Phương Đình dịu dàng, nhưng cũng hiện ra đau thương ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Cẩn thận!” Tiếng kêu gào kinh hoàng phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
“Két ——” một tiếng, giống như trời long đất lở, tim vì chấn động quá mà run lên.
Chiếc xe tải lớn mất phanh lao về phía một đứa bé trai, trong phút chốc sắp bị đâm, được một người phụ nữ đẩy ra, người phụ nữ kia bị xe đâm vào văng ra một quãng, nằm lặng trong vũng máu.
“Mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ tỉnh dậy đi, mẹ mau tỉnh lại đi. . . . . .” Một cô gái nhỏ đáng yêu, tết bím hai bên, mặc trên người bộ quần áo màu trắng, cô bé giống như một thiên sứ thuần khiết.
Chẳng qua là. . . . . . Thiên sứ gãy cánh, rơi xuống. . . . . .
Thế giới của cô sụp đổ. . . . . .
Cô bé khàn giọng, kiệt lực khóc kêu, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, giống như chuỗi hạt trân trâu bị đứt dây. Sắc mặt trắng bệch như tuyết, thê lương, tiếng khóc bi thương đánh vào trái tim cậu bé.
Bé trai đứng ở xa xa phía sau cô, hai chân như bị rót chì, một bước cũng không di chuyển được, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng run run của cô bé.
Hắn khi đó, có một quyết định quan trọng, muốn bảo vệ cô cả đời. Giống như hoàn thành một nhiệm vụ nhân sinh, vững vàng in dấu trong lòng hắn.
Mẹ của Kiều Tâm Du xuất huyết não quá nghiêm trọng, lúc đưa đến bệnh viện cấp cứu đã không còn kịp nữa, bà qua đời. Cho nên Phương Đình lựa chọn làm một bác sĩ, nghiên cứu khoa não. Nhưng, khi hắn ra nước ngoài học trở về, lại phát hiện Kiều Tâm Du bởi vì gây tai nạn xe đụng chết người nên phải vào tù, hắn hối hận vì mình không ở bên cô lúc đó, để cô một thân một mình, không thể bảo vệ cô cho tốt.
Cô vừa ra tù, Phương Đình đã vội vàng muốn cầu hôn, hắn muốn bảo vệ cô, cho cô hạnh phúc. . . . . .
————
Nhâm Mục Diệu lần nữa bước vào phòng ở của Trầm Trạm Vân, ngẩng đầu quét mắt nhìn khung cảnh tồi tàn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét .
“Diệu, anh muốn uống gì?” Trầm Trạm Vân kiều mị nói, biến giọng nói của mình thật yếu mềm.
Con ngươi chợt nhìn tới cái kính không cân xứng với mặt cô, “Đã vào nhà, sao còn phải mang kính, bỏ ra đi.” Tay hắn đưa về phía mắt kính.
Trầm Trạm Vân lập tức xoay người, đưa lưng về phía hắn, tay giữ chặt gọng kính: “Không cần. . . . . . Mang cái này khá thoải mái. . . . . .”
Cô càng che giấu càng thêm khơi dậy hứng thú của Nhâm Mục Diệu, hắn tới gần Trầm Trạm Vân, “Em yêu, em muốn tôi xoay người rời đi sao?”
Giọng nói hùng hậu, hơi thở mập mờ, cho dù là lời nói ép người, nhưng cũng khiến cho Trầm Trạm Vân say say.
“Anh đừng giật mình . . . . . .” Trầm Trạm Vân đánh tiếng dự phòng trước, sau đó lấy mắt kính xuống. Nơi khóe mắt có một khối máu tụ trên làn da tuyết trắng, có vẻ dị thường.
“Em làm sao vậy?” Ngữ khí Nhâm Mục Diệu lãnh đạm, vươn tay chạm vào chỗ máu tụ, ngón tay thon dài dùng sức ấn xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười tà mị, “Sao lại bị thương? Đau không?”
Trầm Trạm Vân hờn dỗi nhào vào trong ngực hắn, “Diệu, anh làm em đau. Là em không cẩn thận bị thương, vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”
“Em thật không cẩn thận”.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có chỗ kì lạ, thường ngày Trầm Trạm Vân phong tình vạn chủng, cho dù vào lúc rét lạnh nhất mùa đông, cũng muốn lộ ra ngực phấn trắng nõn, rãnh thật sâu, giống như nhất định phải trưng ra vốn sẵn có của mình.
Hôm nay lại thấy cô ta mặc một chiếc áo cao cổ đã thấy không quen rồi, càng che giấu, bên trong càng thêm cổ quái.
Con ngươi lạnh băng hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Anh nhớ em lắm...” Bàn tay hắn từ sau lưng vòng qua trước ngực cô, dò vào bên trong áo, vuốt ve da thịt nóng bỏng, từng chút từng chút kéo áo lên trên...
“Không, đừng...” Trầm Trạm Vân vội vàng hốt hoảng ngăn cản hắn, cúi đầu lí nhí nói: “Diệu, hôm nay thân thể em không thoải mái.”