Mục lục
Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người liên thủ cùng đối phó với tập đoàn Vạn Hồng, khiến cho cổ phiếu của công ty hắn ta ngày càng tuột dốc, cũng đồng nghĩa với chức vụ tổng giám đốc của Vạn Khải Phong sớm muộn gì cũng sẽ bị Hội Đồng Quản Trị thu gom. Hiện giờ tập đoàn Vạn Hồng đã là vật nằm trong túi của Nhâm Mục Diệu rồi. Bây giờ mục tiêu chính cũng như kế tiếp của hắn là đem Vạn Khải Phong tống vào nhà giam.



Vạn Khải Phong sau khi ăn một quyền, rất bực mình muốn phản kích, tay hắn ta nắm chặt thành hình quả đấm hướng tới Nhâm Mục Diệu.



Nhâm Mục Diệu xoay người, thân thủ của hắn linh hoạt, thoải mái mà tránh thoát quả đấm của Vạn Khải Phong, sau đó rất nhàn nhã, sửa sang lại quần áo của mình, “Con của mày đã chết từ trong trứng nước, vậy mà mày còn có tâm tình ở đây để đánh nhau sao.”



Vạn Khải Phong nghe xong, hắn ta đứng tại chỗ tỏ vẻ sửng sốt, quả đấm kế tiếp nhanh chóng dừng lại giữa không trung.



“Đứa bé trong bụng Trầm Trạm Vân chết non rồi.” Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu khẽ cong lên, “Do mày tối hôm qua quá Túng Dục mà tạo thành.”



“Hừ!” Vạn Khải Phong cười lạnh một tiếng, “Con của tao? Làm sao có thể? Đừng đem tội lỗi của mày giá họa lên người tao.”



“Loại phụ nữ đa tâm, bắt cá ngàn tay này, vốn không phù hợp với khẩu vị của tao, thật không ngờ mày lại có hứng với cô ta như thế, thậm chí còn cùng cô ta lên tới ‘đỉnh’ “



...



Bệnh viện



Bác sĩ bước tới, liếc mắt nhìn Vạn Khải Phong, “Tiên sinh, mời ngài ký ở đây, sau đó chúng tôi sẽ có thể tiến hành giải phẩu.”



“Người phụ nữ này sống chết không liên quan gì tới tôi! Con ư? Không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn sinh con cho tôi rồi, cô ta muốn dùng đứa bé uy hiếp tôi sao, tuyệt đối không có khả năng đâu, bây giờ đứa bé đã không còn, để xem cô ta sẽ toan tính thế nào”. Vạn Khải Phong kí nhanh, đem bút trả lại cho bác sĩ, “Ả đàn bà kia sống hay chết cũng không có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả.”



Nhâm Mục Diệu nhìn bóng lưng hắn ta nghênh ngang rời đi, bèn lạnh lùng hỏi: “Nếu cô ta chết, tao lập tức có thể tố cáo mày với tội danh mưu sát. Còn nếu cô ta không chết, sẽ có thể tố cáo mày tội ngược đãi. Bất kể là tội danh gì, cánh cửa của nhà giam đều sẽ vì mày mà rộng mở.”



“Mày. . . . . .” Vạn Khải Phong bỗng dưng dừng lại xoay người, hướng Nhâm Mục Diệu đi tới, “Tại sao mày phải ép bức tao đến đường cùng?!”



“Mày còn hỏi ư?” Nhâm Mục Diệu đưa ra dáng vẻ tư thái, thành công cùng bễ nghễ nhìn hắn ta, “Chính mày đã tự đưa mình đến kết cục này... Ra lệnh cho Trầm Trạm Vân lấy tài liệu cơ mật của công ty tao, lại còn ‘tặng’ cho Kiều Tâm Du một cái tát, bao nhiêu đó việc, tao đương nhiên phải ‘đáp lễ’ lại cho mày một món quà lớn hơn gấp bội, phải không ‘Vạn tổng giám đốc’ “.



Giờ phút này, Vạn Khải Phong rất muốn ra tay, hung hăng đánh hắn một trận, nhưng sau trận đấu giao hữu vừa rồi, Vạn Khải Phong đã nhận thức được thực lực của mình, hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Nhâm Mục Diệu.



“Kiều Tâm Du, cô ta... có quan hệ gì với mày?”



“Đó là cô gái của tao!” Nhâm Mục Diệu liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay, rồi nói “Nơi này giao lại cho mày.”



Lúc đi qua Vạn Khải Phong, Nhâm Mục Diệu còn liếc hắn ta một cái, “Mày lo mà chờ lệnh truyền từ tòa án đi!”



————



Trầm Trạm Vân sảy thai, và... thương thế lần này đã khiến cho cô ta vĩnh viễn mất đi quyền lợi của một người mẹ. Cô ta tức giận, nhanh chóng tố cáo Vạn Khải Phong với tội danh ngược đãi.



Hai người họ vốn từng là cộng sự, hiện giờ đã trở thành kẻ thù. Tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán của Nhâm Mục Diệu. Hắn giống như một kẻ độc tài, giương mắt ngạo mạn nhìn tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt, rồi bình thản đứng ở giữa mà vỗ tay.



Kiều Tâm Du đối với cuộc sống giam lỏng ngày càng chán ghét. Cả ngày cô không đem mình nhốt trong phòng làm việc, thì cũng chỉ nằm ở phòng ngủ. Ba bữa cơm cũng đều không xuống lầu.



Cô cảm giác được phản ứng nôn mửa của mình ngày càng rõ ràng. Sáng sớm ngủ dậy là nôn, trong thức ăn nếu có cá tôm cua, dạ dày lập tức bắt đầu lật khuấy. Vị giác của cô cũng trở nên rất kỳ quái, trước kia cô rất ghét miến chua cay, hiện giờ dạ dày của cô đã tạo phản rất muốn ăn chúng.



Trong lòng cô đã rất chắc chắn mình mang thai rồi, phản ứng có thai của cô càng ngày càng rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn phát hiện.



“Phải làm sao đây?” Kiều Tâm Du nghĩ thầm nên bày ra một kế hoạch hoàn mỹ để thoát đi tên ác ma này, có như thế con của cô mới có thể an toàn.



Trước kia cô còn có thể trốn đi, nhưng hiện giờ có đến mười mấy vệ sĩ đang vây quanh cô, hệt như cô là phạm nhân bị giam trong ngục, làm sao mà trốn được.



“Cộc, cộc. . . . . .” .



Kiều Tâm Du không ngẩng đầu, “Tôi không muốn ăn trưa, cô mang đi đi.”



Hôm nay cô nôn đặc biệt lợi hại, hiện giờ dạ dày vẫn còn muốn nôn, đoán chừng chỉ cần ngửi tới mùi thức ăn, dạ dày cô ngay lập tức sẽ có thể tuyên chiến. Cô thà bị đói, cũng không muốn ăn nữa.



Cô người làm vẫn không rời đi, chỉ đứng ở cửa, cung kính nói: “Cô chủ, cậu chủ vừa về tới, cậu ấy muốn mời cô xuống lầu cùng dùng cơm.”



“Cạch ——” Tay Kiều Tâm Du khẽ run lên, bút máy trong tay cô rơi xuống.



“Cô nói Nhâm Mục Diệu đã về?” Hắn gần đây luôn xuất quỷ nhập thần. Nếu không phải bất chợt giữa đêm hôm khuya khoắt leo lên giường của cô, thì cũng là sáng sớm hù dọa cho cô giật mình tỉnh dậy. Giờ lại đột nhiên quay về muốn cùng cô dùng cơm, chắc sau đó sẽ rời đi thôi.



“Đúng vậy, cậu chủ đang ở dưới lầu chờ cô chủ.”



Ngàn vạn lần, cô không thể lòi đuôi, Kiều Tâm Du tự nhủ, “Tôi... tôi biết rồi!” Kiều Tâm Du phất tay, “Cô nói với anh ấy, tôi không đói bụng, bảo anh ấy không cần chờ tôi . . . . .”



Kiều Tâm Du còn chưa nói xong, một giọng nói trầm thấp đã từ cửa truyền đến.



“Không đói bụng? Đó không phải là cái cớ cô thường dùng để trốn tránh bữa cơm sao? Tôi sẽ không để cô có cơ hội tuyệt thực tỏ ý kháng nghị đâu.” Cả người Nhâm Mục Diệu như được bao trùm bởi lửa nóng. Phải biết, công việc của hắn rất nhiều, phải cố lắm mới có thể tìm được chút thời gian rảnh này cùng cô dùng cơm, nhưng giờ đây cô gái nhỏ này lại... .



... Càng ngày càng không nghe lời, người làm luôn báo cáo cho hắn biết, gần đây cô thường xuyên bỏ cơm.



Kiều Tâm Du cảm giác được, hôm nay cô nhất định trốn không thoát rồi, bèn đóng lại quyển sách, “Tuyệt thực? Chiêu đó chỉ có con nít mới dùng. Tôi xuống ăn cơm với anh là được chứ gì.”



Một bữa cơm thôi mà, sẽ không chết người đâu. Kiều Tâm Du trong lòng lặng lẽ trấn an bản thân.



————



Một bàn thức ăn phong phú, được bày biện theo phong cách Châu Âu, hương vị mê đắm, chính xác có thể làm cho người ta ngửi thấy là muốn ăn ngay.



“Có phải heo đâu, hai người sao có thể ăn hết bao nhiêu đây thức ăn chứ.” Kiều Tâm Du không vui, nói thầm một câu.



Nhâm Mục Diệu quét mắt nhìn cô, “Cô ăn nhanh đi! Ăn nhiều một chút.”



Kiều Tâm Du đã không dám dùng miệng hô hấp, nhưng mùi thơm nồng nặc cứ liên tục bay vào mũi, dạ dày của cô bắt đầu có điềm báo rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK