Giờ phút này, hắn giống như loài mãnh thú đã sớm mất đi lí trí.
Trực tiếp
đè lên người cô, vật cứng kiêu ngạo giờ phút này đã nhanh chóng giương
cao để ở giữa hai chân cô. Đôi mắt đen hiện lên vẻ âm lệ, không một tia
do dự, dũng mãnh xuyên qua thâm cốc u bí của cô.
Loại cảm
giác bị xé rách cùng với đau nhức đến tê liệt làm cho Kiều Tâm Du nhịn
không được thét chói tai, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay đến rỉ máu, “Đau, anh..đi ra ngoài.”
Thân thể
khô khốc của cô căn bản không thể tiếp nhận được, cõi lòng tan nát cùng
với đau đớn, cảm giác giống như bị đại dương đánh ụp lên, cô dường như
chìm vào trong nước, liều mạng vùng vẫy, giãy dụa nhưng vẫn không cách
nào thoát được.
“Câm
miệng!” Động tác thô bạo của hắn cũng không bởi vì tiếng kêu thảm thiết
của cô mà dừng lại, ngược lại càng mãnh liệt di chuyển. Cô chịu đựng đau nhức mà khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, lúc này đã tái nhợt như tờ giấy.
Nhâm Mục
Diệu tựa hồ như chất chứa nỗi phẫn nộ đã lâu, lần nữa tiến nhập phần
cứng rắn vào cô, lại nói với cô: “Nếm trải mùi vị sống không bằng chết
cùng với đau đớn thống khổ, có lẽ như vậy đầu óc của cô sẽ càng thêm rõ
ràng một chút, cô có hay không đã làm sai chuyện gì? Có hay không?!”
Hắn từng bước một chất vấn.
Cô như thế
nào có thể dễ dàng quên đi buổi tối ấy? Vì sao hung thủ giết người, đầu
sỏ gây nên việc này không có một chút tự trách cùng với áy náy? Bởi vì
sai lầm của cô, trong nháy mắt đã làm mất đi hai mạng người, cũng mất đi cuộc sống hạnh phúc tương lai của hắn.
Lửa giận
trong lòng Nhâm Mục Diệu cuồng dại không cách nào đè nén được bùng cháy
lên, điên cuồng chạy nước rút, nội tâm bị đè nén cùng với phẫn nộ thề
phải đem cô đẩy vào hố sâu vạn kiếp không trở lại được.
Kiều Tâm Du cảm giác mình đã sớm cận kề cái chết, một loại cảm giác đau tê dại
khiến cô cắn chặt cánh môi, tơ máu đỏ thẫm theo khóe miệng chảy ra, sau
đó làn môi dần trắng bệch giống như đóa hồng kiều diễm bị nước xối vào.
Hắn bị vẻ
xinh đẹp trước mắt mê hoặc, cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm đi
chút máu còn dính trên môi, “Đây chỉ mới là khởi đầu, tôi muốn cho cô
đau đớn – đến mức muốn chết cũng không được.”
Ngay sau đó, hắn tăng nhanh tốc độ cơ thể, mạnh mẽ thâm nhập vào cô.
Kiều Tâm Du không còn sức để kêu gào nữa, giờ phút này cô tựa hồ như đang chịu đựng một loại cực hình lăng trì.
Hắn cảm
giác được chất lỏng của cô dần chảy ra, hắn dễ dàng tiến nhập vào càng
sâu bên trong cô. “Cô luôn miệng khóc khóc, la hét nhưng thân thể của cô thành thực hơn nhiều, không phải sao? Cô thật dâm đãng!”
Vì sao hận
tôi như thế? Vì sao? Những giọt mồ hôi lạnh che phủ đầy trán cô, ý thức
của cô dần dần mơ hồ, ánh mắt suy nhược muốn đóng lại nhưng người bên
trên dường như không có ý muốn buông tha cho cô.
—————————————
Kiều Tâm Du cảm giác được gió lạnh vù vù hướng cô thổi tới. Phút chốc, cô liền mở mắt.
Đối diện là khuôn mặt phóng đại của Nhâm Mục Diệu với nụ cười châm biếm, lập tức ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh hoàng.
Cô lập tức lấy tấm chăn che kín người, hoảng sợ nói: “Anh…anh muốn làm gì?”
“Cô nói xem? Tôi mua cô, cô phải có bổn phận thỏa mãn tôi.” Hắn kéo tấm chăn trên người cô xuống.
Kiều Tâm Du dùng chân đá một cái, động tác ấy lập tức đổi lấy một trận đau đớn co
rút, cô biết sự đau đớn kia là như thế nào tạo thành.
“Vậy mời
anh nhanh lên một chút.” Cô đột nhiên nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn hắn đã không còn những gợn sóng, thật giống như linh hồn đã hoàn toàn bị tách
ra trong vô thanh vô tức.