• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Thiên sinh ra đã có mệnh thiếu gia nên không cảm thấy câu nói của Chu Đỉnh Nguyên có chút gì mỉa mai. Y đúng tình hợp lí nói, "Anh nhất định phải rửa, coi như sửa đổi mấy thói quen sinh hoạt xấu của anh trước đây."

Không ngờ Quý Thiên có thể đưa ra một lý do vô lý như vậy chỉ để bắt mình rửa bát, Chu Đỉnh Nguyên định phản bác thì Quý Thiên lại từ tốn nói tiếp.

"Hơn nữa, tôi không biết rửa."

Cái thái độ đương nhiên của Quý Thiên khiến Chu Đỉnh Nguyên sững sờ, đến nỗi khi Quý Thiên đi ngang qua rồi xuống cầu thang, hắn vẫn không phản ứng kịp. Mãi đến khi bóng dáng Quý Thiên biến mất khỏi tầm mắt, Chu Đỉnh Nguyên mới bừng tỉnh.

Chu Đỉnh Nguyên đuổi theo xuống lầu, gõ cửa phòng Quý Thiên, "Quý Thiên! Quý Thiên!"

Qua cánh cửa, giọng của Quý Thiên nghe có vẻ buồn bực, "Tôi muốn nghỉ ngơi rồi."

**!

Chu Đỉnh Nguyên bực mình đến muốn hỏng người rồi. Thực ra dù Quý Thiên có mở cửa thì hắn cũng không biết phải nói gì để lấy lại mặt mũi cho mình.

Gõ cửa thêm một hồi, Chu Đỉnh Nguyên chán nản ôm chậu lan xuống lầu. Trong phòng, hắn chọn một chỗ không có nắng để đặt chậu hoa, chỉ mong Quý Thiên với cái miệng không biết giữ kẽ kia đừng lại lừa hắn thêm lần nào nữa.

Mải cãi nhau với Quý Thiên mà hắn quên mất nỗi bực tức do Chu Tích mang lại, coi như giận xong rồi, Chu Đỉnh Nguyên lăn ra ngủ.

Không biết đã bao lâu, cửa phòng bất ngờ phát ra tiếng kêu khe khẽ khi bị đẩy ra. Chu Đỉnh Nguyên mơ màng mở mắt thấy Quý Thiên đứng ngay cửa phòng mình. Đầu hắn vẫn còn mụ mị, định hỏi xem sao Quý Thiên không ngủ mà lại đến đây.

Quý Thiên bước lên một bước, rồi ngồi xuống cạnh giường, mặt không cảm xúc nói, "Mua cho tôi một chiếc điện thoại, mua xong nhớ rửa bát."

Chu Đỉnh Nguyên choàng mở mắt, thấy trong tầm nhìn chỉ toàn là bóng tối mờ mờ, ánh trăng yếu ớt lọt qua khe rèm, nhờ chút ánh sáng lốm đốm hắn mới nhận ra đây là phòng mình, vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.

"Chết tiệt." Chu Đỉnh Nguyên thô tục chửi thề, hắn lật người lại, tiếng tim đập mạnh như nổi trống. "Cái thằng nhóc Quý Thiên đúng là âm hồn không tan mà."

Sáng hôm sau, Quý Thiên tỉnh dậy nhờ đồng hồ sinh học của mình. Nhìn căn phòng cũ kỹ và có phần bừa bộn, lòng y đầy sự phức tạp. Thực ra, mỗi lần nhắm mắt, y đều thầm mong khi mở mắt ra bản thân sẽ lại trở về thế giới thuộc về mình. Đáng tiếc là trời không chiều lòng người.

Quý Thiên ngơ ngẩn nhìn trần nhà đã hơi ngả vàng. Y đã cố gắng chấp nhận sự thật rằng mình đã đến thế giới này, nhưng những ngày tháng vô vị hiện tại khiến y rất sợ hãi. Không còn như trước kia có mọi thứ trong tay. Y rất cần hiểu rõ thêm về thế giới này, hòa nhập vào nó, mới có thể tìm ra cách quay về.

Dù phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, dù không thể quay về và cuối cùng phải ở lại nơi này, anh cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Anh không thể cứ dựa vào Chu Đỉnh Nguyên mãi được; anh phải học cách tự mình sinh tồn trong thế giới này.

Thế giới hiện tại không dễ dàng mở đường cho y. Kiến thức và kỹ năng trước đây của anh hoàn toàn vô dụng ở đây, nên y rất cần học lại từ đầu, ít nhất để không từ bỏ chính mình.

Quý Thiên hít một hơi sâu kéo mình ra khỏi những suy nghĩ miên man, y đứng dậy rửa mặt chuẩn bị cho một ngày mà y chẳng hề mong muốn đối mặt.

Có lẽ đã ngồi đờ đẫn trên giường hơi lâu, khi Quý Thiên xuống lầu thì rất bất ngờ khi Chu Đỉnh Nguyên đã mở cửa hàng đón khách. Có một bác đến đặt may áo lông, hắn đang đo kích thước cho khách.

Quý Thiên không làm phiền nữa, y vừa xoay người đã thấy bồn rửa bát sạch bóng, cuối cùng chén đĩa cũng đã được rửa, tảng đá đè nặng trong lòng y cũng như được nhấc khỏi.

"Vậy ông về trước, khi nào xong thì báo ông một tiếng nhá." Nói rồi, ông lão xách giỏ rau ở cửa rồi rời đi.

Mặc kệ thế nào, Chu Đỉnh Nguyên xem ra vẫn biết lắng nghe.

"Này." Chu Đỉnh Nguyên sớm đã để ý thấy Quý Thiên đi xuống, hắn lấy từ cạnh máy may ra một cái hộp đưa cho Quý Thiên.

Quý Thiên mơ hồ nhận lấy hộp, mở ra thì thấy một chiếc điện thoại mới tinh, y kinh ngạc nhìn Chu Đỉnh Nguyên.

Chu Đỉnh Nguyên bị ánh sáng trong mắt y làm cho không dám nhìn thẳng. Chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà, có cần phải vui thế không?

"Cậu đúng là phiền phức thật đấy, đêm qua tôi mơ thấy cậu bắt tôi nào là mua điện thoại, rửa bát, tôi phục cậu luôn."

Nháy mắt đó, tâm trạng của Quý Thiên rất phức tạp. Với kiểu tính cách không dễ lung lay của Chu Đỉnh Nguyên, y vốn dĩ đã không hy vọng gì, giờ lại nhìn hắn ta một cách kỹ lưỡng.

Chu Đỉnh Nguyên vò đầu, miệng vẫn lèm bèm, "Rốt cuộc cậu có phải là lừa đảo không? Nếu cậu là lừa đảo thật, thì lừa được điện thoại rồi thì cuốn xéo đi. Nhưng sim điện thoại là thẻ phụ đăng ký bằng căn cước của tôi, nếu muốn chạy thì nhớ trả lại sim trước."

Tài sản của mình chỉ có nhiêu đó, xem như bỏ tiền để mua sự bình an vậy.

Quý Thiên bật cười, đúng thật là Chu Đỉnh Nguyên miệng thì cứng mà lòng thì mềm. "Chu Đỉnh Nguyên, chúng ta nghĩ cách kiếm tiền đi."

Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên đang nở nụ cười nhẹ trên môi đến ngẩn ngơ. Thằng nhóc thúi này lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, còn cau mày khó gần, thật sự rất hiếm khi thấy y cười. Không ngờ khi y cười lên lại dễ thương đến vậy. Thực ra người ta vốn đã đẹp, cười lên chỉ càng đẹp hơn thôi.

"Hửm?" Quý Thiên thấy Chu Đỉnh Nguyên cứ nhìn mình mà không trả lời, có chút nghi hoặc, "Sao vậy?"

"Hả? Cái gì?" Chu Đỉnh Nguyên hoàn toàn không nghe thấy Quý Thiên nói gì.

Quý Thiên tiến lên một bước đứng bên cạnh máy may nghịch nghịch chiếc điện thoại, y nhẫn nại nhắc lại, "Tôi nói, chúng ta nghĩ cách kiếm tiền đi."

Chu Đỉnh Nguyên cười khẩy, "Cậu tưởng kiếm tiền dễ như nhặt rác ngoài đường chắc? Còn bảo chúng ta nghĩ cách. Nếu cậu có cách thì đã chẳng ở đây với tôi rồi, đúng là nói không biết ngượng mà. Mà nhặt rác cũng không dễ đâu, ở đây có mấy ông bà lớn tuổi đi nhặt rác, vì một chai nước khoáng mà đánh nhau bể đầu chảy máu. Cậu mà đi nhặt chắc còn chẳng kiếm nổi."

Quý Thiên lần này không ra vẻ nữa, rất kiên nhẫn giải thích với Chu Đỉnh Nguyên, "Dạo này tôi dùng máy tính của anh để xem rất nhiều thứ. Bây giờ mạng phát triển, kiếm tiền qua đó chắc không có vấn đề gì đâu."

"Thảo nào tháng này tiền điện nhà tăng lên nhiều như vậy, hóa ra là do cậu xem nhà tôi như quán net!" Chu Đỉnh Nguyên giật mình, "Cậu... cậu không xem tấm ảnh trong máy tính của tôi đấy chứ?"

Quý Thiên đẩy tay Chu Đỉnh Nguyên ra, chọn lọc trả lời câu hỏi của hắn, "Nhưng mà vẫn còn rất nhiều thứ cần học, tôi cũng chưa biết hết, còn phải từ từ tìm hiểu."

Thấy Quý Thiên nghiêm túc như vậy, Chu Đỉnh Nguyên khoanh tay hỏi, "Cậu trước đây làm gì?"

"Nghiên cứu sinh học."

Chu Đỉnh Nguyên hơi nhíu mày, nhưng Quý Thiên đã quá quen với phản ứng này, "Tôi biết, anh không tin."

Quý Thiên đã giành mất lời của hắn, khiến Chu Đỉnh Nguyên bối rối không biết tiếp tục thế nào. Trong lòng hắn dâng lên chút nghi ngờ, lẽ nào Quý Thiên nói thật? Nếu y chỉ đóng giả thì diễn xuất cũng quá tốt rồi, đến nỗi Chu Đỉnh Nguyên cũng bắt đầu nghi ngờ người này nói thật.

"Thế cậu muốn tôi làm gì? Ngoài may vá ra, tôi cũng chẳng biết làm gì khác."

Quý Thiên đáp, "Thì làm thợ may thôi. Không phải anh thường xem video ngắn và phát trực tiếp à, anh chưa từng nghĩ đến việc kiếm thêm thu nhập từ đó?"

Chu Đỉnh Nguyên chưa từng nghĩ đến điều này, hắn không giỏi về máy tính lắm, chỉ biết dùng để xem phim, điện thoại cũng chỉ phục vụ hai việc, giải trí và giao tiếp, cùng lắm là chơi vài ván Đấu Địa Chủ, còn lại thì thật sự không biết gì.

"Dạo này tôi có xem một số video ngắn mà anh hay xem, nội dung thì tầm thường không có giá trị gì, nhưng lại có thể thu hút những người bình thường như anh thì tôi nghĩ anh cũng có thể làm được."

Chu Đỉnh Nguyên im lặng một lúc, mặt xịu xuống, lời của Quý Thiên không giống như đang khen ngợi hắn, "Cậu coi thường người bình thường như tụi tôi đấy à?"

Quý Thiên coi như không nghe thấy, "Những ngày qua tôi đã làm một bản tóm tắt, phát huy năng lực cá nhân và đặc điểm tính cách của anh. Một người đàn ông luộm thuộm lại làm nghề tỉ mỉ như thợ may cũng có thể thu hút một chút chú ý đấy chứ?"

Thực ra Chu Đỉnh Nguyên cũng không hiểu rõ ý của Quý Thiên lắm, nhưng thấy Quý Thiên nói nghe rất thuyết phục, cũng có phần nghiêm túc, hắn cũng tự nhiên cảm thấy khá đáng tin.

"Cậu muốn tôi giống mấy người làm vlog, lên hình quay video?"

"Anh có ngại không?" Quý Thiên cũng suy nghĩ đến vấn đề này, không phải ai cũng có thể thoải mái đối mặt với ống kính, có những người vốn không thuộc về thế giới trước ống kính, dù chỉ là camera điện thoại.

Chu Đỉnh Nguyên cũng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, "Có gì mà ngại? Chỉ là không biết lên hình thì làm gì thôi."

"Chỉ cần anh nghe lời tôi là được." Quý Thiên tự tin nhìn hắn.

Chu Đỉnh Nguyên bị ánh mắt của Quý Thiên làm cho đầu óc như ngừng suy nghĩ, "Ờ... ờ..."

Thuyết phục được Chu Đỉnh Nguyên cũng là một bước tiến lớn, nhưng có một số vấn đề khá phức tạp lại đổ lên đầu Quý Thiên. Y trầm ngâm, "Chuyên môn của tôi không phù hợp, tôi cũng không biết liệu có thể đạt được hiệu quả như kỳ vọng không."

Không chỉ là vấn đề về kỹ năng chuyên môn, hiện tại không giống như trước kia nữa. Trước đây, nhà họ Quý là quyền lực, Quý Thiên chỉ cần chuyên tâm vào nghiên cứu, nhưng giờ y không thể hoàn toàn nắm bắt được thị trường của thế giới này, không có tiền thì quả thực khó lòng làm gì được.

"Thật sự dễ dàng như cậu nói vậy sao?" Chu Đỉnh Nguyên hỏi nhỏ.

Quý Thiên lắc đầu, tất nhiên là không dễ dàng, nếu dễ thì ai cũng có thể kiếm được nhiều tiền, "Nhưng nếu không thử thì sao biết kết quả."

Đúng là lý lẽ như vậy, Chu Đỉnh Nguyên vẫn thấy đầu óc mơ hồ, nhưng lúc này hắn lại vô cùng tín nhiệm Quý Thiên, "Thế cậu có kế hoạch gì?"

Quý Thiên đưa điện thoại ra trước mặt Chu Đỉnh Nguyên, y dõng dạc nói, "Trước tiên anh dạy tôi cách dùng điện thoại đã."

"Gì cơ?" Chu Đỉnh Nguyên tưởng mình nghe nhầm, lý trí của hắn cũng dần quay về, "Mẹ nó, thần kinh."

Chửi Quý Thiên xong, Chu Đỉnh Nguyên vẫn cảm thấy chưa xả được, lại tự mắng thêm hai câu, "Mẹ nó, mình cũng có bệnh thật, lại đi tin lời của tên thần kinh này."

Đúng là ngu, một người đến điện thoại còn chưa biết dùng mà lại nói sẽ giúp hắn kiếm tiền, thế mà hắn cũng tin là thật.

Chu Đỉnh Nguyên thầm khinh thường chính mình, sao mà hết lần này tới lần khác hắn không rút kinh nghiệm nhỉ, khi nào cũng để Quý Thiên dắt mũi đi.

Quý Thiên coi hắn là đồ thần kinh chắc? Với khả năng diễn xuất của y thì đi làm diễn viên cũng rất được, giải Oscar năm tới tay y khỏi bàn cãi. Không đúng, y nên làm trùm đa cấp mới phải, khả năng tẩy não, vẽ bánh của y làm trùm đa cấp kiếm tiền còn nhanh hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Đỉnh Nguyên: Đếch tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK