• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Đỉnh Nguyên do dự một chút, nhớ lại lần trước nhà bị kẻ trộm đột nhập, hắn quyết định lên lầu kiểm tra. Tắt hết các thiết bị điện ở tầng một, hắn cầm lấy ống nước cũ bỏ ở góc tường rồi nhẹ nhàng bước lên cầu thang.

Tối nay gió mạnh lạ thường. Chu Đỉnh Nguyên cố tình đi chậm lại, lắng nghe động tĩnh từ trên lầu, nhưng ngoài tiếng mưa rơi thì chẳng nghe thấy gì khác.

Khi lên đến tầng hai, tiếng mưa càng rõ ràng hơn, như thể cơn mưa đang bủa vây lấy cả căn nhà. Cánh cửa dẫn lên sân thượng được Chu Đỉnh Nguyên đẩy ra, tiếng cánh cửa kêu kẽo kẹt bị át đi bởi tiếng mưa.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên hành lang dẫn đến sân thượng. Mọi thứ tối đen như mực, chỉ có ánh chớp lóe lên rạch ngang màn đêm, soi sáng cả hành lang. Cảm giác căng thẳng bất chợt dâng lên, Chu Đỉnh Nguyên nín thở tiến lên từng bước.

Ánh chớp không ngừng lóe sáng dường như muốn xé toạc bóng tối vô tận, bên tai là tiếng sấm chói tai, rợn người. Một bóng đen hiện trên tường khiến Chu Đỉnh Nguyên khựng lại tại chỗ. Trong khoảnh khắc, hắn không biết mình nên tiếp tục hay quay đầu.

Hắn đã sống một mình nhiều năm, chẳng sợ thứ gì, dù là thật hay giả, người hay ma. Lần này cũng vậy. Hắn muốn xem thử, rốt cuộc là thứ gì ở trên đó. Siết chặt ống nước trong tay, hăn bước nhanh lên cầu thang.

Trong đầu hắn chuẩn bị sẵn đủ tình huống, từ đối phó với kẻ trộm đến các loài "yêu ma quỷ quái". Ống nước trong tay hắn đã được cân nhắc sẽ vung thế nào để hạ gục ngay lập tức. Nhưng khi nhìn rõ bóng dáng quen thuộc trước mắt, Chu Đỉnh Nguyên đứng chôn chân tại chỗ. Ống nước trong tay hắn rơi xuống sàn với tiếng "cạch".

Ánh sáng trắng bừng lên, Quý Thiên không còn xa lạ gì nữa. Cảm giác bị hút vào một cơn xoáy khổng lồ bao trùm lấy cơ thể y, tai ù đi không nghe được gì, mắt cũng không thấy gì. Y không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết ý thức lơ lửng của mình dần dần quay về, tiếng mưa bên tai trở nên rõ ràng hơn.

Khi mở mắt ra, màu trắng xóa trước mặt cũng từ từ tan đi. Mưa đổ xuống ào ào, qua màn nước mờ mịt, Quý Thiên thấy một chùm sáng chiếu xuống từ phía trên. Y đưa tay định chạm vào nó, nhưng ngay sau đó, cổ tay y bị một lực mạnh kéo giật lại.

Y không kịp đề phòng, bả vai đập mạnh vào thứ gì đó mềm mại. Quay đầu lại, y bắt gặp gương mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận của Chu Đỉnh Nguyên.

"Đỉnh... Đỉnh Nguyên..."

Quý Thiên vui mừng đến khó tin. Y thật sự trở về rồi, y đưa tay chạm vào gương mặt Chu Đỉnh Nguyên. Cảm giác chân thực, hơi ấm ẩm ướt, tất cả đều chứng minh người trước mặt là thật. "Đỉnh Nguyên..."

Chu Đỉnh Nguyên thẳng tay hất tay Quý Thiên ra. Khuôn mặt không chút biểu cảm, hắn lạnh lùng chất vấn: "Cậu đã chạy đi đâu vậy hả?"

"Em đã quay về một chuyến." Quý Thiên cảm nhận được cảm giác nóng rát trên mu bàn tay, nhưng y chẳng bận tâm đến đau đớn ấy, y quan tâm Chu Đỉnh Nguyên trước mặt. Y cố gắng nắm lấy tay Chu Đỉnh Nguyên, nhưng lần nữa bị hắn tránh né.

"Quay về mà không biết nói với tôi một tiếng à?"

"Dậy đã chẳng thấy người đâu rồi. Ai biết cậu đã đi đâu chứ?"

"Cậu lấy điện thoại làm cảnh ư? Gọi không được, đến điện thoại bàn cũng không dùng!"

Mưa xối xả chảy từ đỉnh đầu Chu Đỉnh Nguyên xuống, làm toàn thân hắn ướt sũng. Đôi mắt hắn trợn lớn, ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt gần như nuốt chửng lấy Quý Thiên. Nhưng trong ánh mắt đỏ ngầu ấy, Quý Thiên vẫn thấy sự run rẩy nơi đáy mắt, những tia máu đỏ giăng khắp tròng trắng.

Quý Thiên cố chấp giữ lấy tay Chu Đỉnh Nguyên. Dù hắn có giằng co thế nào, y cũng không chịu buông. Y không muốn giải thích, không muốn kể công rằng mình đã từ bỏ bao nhiêu vì người này, y chỉ cần biết Chu Đỉnh Nguyên lo lắng cho y, sợ y không bao giờ trở lại, thế là đủ rồi.

"Xin lỗi."

Chu Đỉnh Nguyên chợt sững lại. Thần kinh căng cứng buông lỏng, nắm tay siết chặt cũng thả ra. Trong cổ họng hắn như có gì đó nghẹn lại, khô khốc đến khó chịu. Hắn cố kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống. May là hai người đứng trong mưa, những giọt nước mắt ấy nhanh chóng hòa lẫn vào dòng nước, không ai phân biệt được nữa.

Quý Thiên kéo Chu Đỉnh Nguyên đến dưới mái hiên, lấy một chiếc khăn từ giá treo quần áo rồi bắt đầu lau đầu cho Chu Đỉnh Nguyên, "Em đi hơi đột ngột, chính em cũng không ngờ đến. Em muốn liên lạc với anh nhưng giống như anh không thể tìm được em vậy, em cũng không cách nào liên lạc được với anh."

Lời giải thích nghe vô lý cũng đầy lỗ hổng, nhưng Quý Thiên thậm chí còn không thể nói rõ vì sao mình lại đột nhiên biến mất khỏi căn nhà này. Nhưng Chu Đỉnh Nguyên chẳng còn tâm trạng mà tính toán thêm điều gì khác.

Người về là đủ rồi.

Hắn cúi đầu, cả khuôn mặt bị che dưới chiếc khăn, uất ức nói: "Thế... chuyện nhà cậu xong rồi chứ?"

Nghe giọng điệu tủi thân của Chu Đỉnh Nguyên, động tác của Quý Thiên dừng lại. Y cần phải giải thích rõ ràng cho Chu Đỉnh Nguyên hiểu.

"Xong rồi. Sau khi xong việc, điều đầu tiên em làm là quay lại tìm anh. Chu Đỉnh Nguyên, em không dùng việc bỏ đi để uy hiếp anh. Em cũng không muốn đi đâu cả. Nếu có đi, em cũng cần biết rõ cảm xúc thật của anh, không phải chỉ là nghe những lời giả dối anh nói ra..."

Quý Thiên còn chưa nói hết câu, chiếc khăn trong tay đã bị Chu Đỉnh Nguyên giật phắt xuống. Ngay sau đó, Chu Đỉnh Nguyên mạnh mẽ ôm chặt lấy y vào lòng.

"Cậu mẹ nó đúng là đồ thần kinh! Ai bảo cậu chạy lung tung như thế chứ. Cậu có biết cậu là một người không giấy tờ tùy thân không, cậu mất tích mà tôi thậm chí không dám báo cảnh sát." Chu Đỉnh Nguyên nghẹn ngào, lời nói lắp bắp tức giận, "Tôi sợ cậu bị bọn buôn người bắt đi, không biết giờ này còn đang khổ sở ở xó xỉnh nào. Nếu cậu bị nhốt thật, thì cũng đáng đời cậu."

Cánh tay ôm Quý Thiên siết chặt, cơ thể hắn run rẩy - tất cả đều là cách Chu Đỉnh Nguyên bày tỏ sự bất an và niềm hạnh phúc khi tìm lại được người.

Quý Thiên vỗ nhẹ vào lưng Chu Đỉnh Nguyên, im lặng lắng nghe lời trách mắng của hắn, y khẽ đáp lại: "Em biết, em biết mà. Xin lỗi anh."

"Cậu biết cái quái gì chứ." Chu Đỉnh Nguyên ngẩng đầu khỏi vai Quý Thiên, mạnh mẽ đẩy y ra, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn Quý Thiên, hắn quát: "Ban ngày thì mặt dày nói thích tôi, qua một đêm liền không thấy đâu. Tình cảm của người đồng tính các cậu đại hạ giá à!"

Chu Đỉnh Nguyên tức đến phát điên. Mẹ kiếp, ngay cả hàng hóa giảm giá ở siêu thị còn không hạ nhanh đến thế!

Quý Thiên nhìn Chu Đỉnh Nguyên, ánh mắt y vẫn dịu dàng: "Thế giờ anh trả lời câu hỏi của em được không? Chu Đỉnh Nguyên, anh cũng thích em, đúng không?"

Giọng nói của y tự tin như thể không cần câu trả lời, Quý Thiên dường như đã biết chắc đáp án. Bộ dạng điềm tĩnh của y càng khiến Chu Đỉnh Nguyên thêm giận sôi máu. Tại sao Quý Thiên có thể bỏ đi không chút lưu luyến, rồi lại trở về ung dung như không có chuyện gì xảy ra, cứ như y nắm chặt hắn trong lòng bàn tay vậy.

Tại sao chứ!

Chu Đỉnh Nguyên càng nghĩ càng tức. Hắn bước lên một bước, đẩy Quý Thiên vào tường. Lưng y va mạnh vào bức tường, Quý Thiên còn chưa kịp kêu đau thì môi đã bị chiếm lấy.

Nụ hôn này mang theo chút phẫn nộ, thay vì gọi là một nụ hôn, có lẽ nên gọi là cắn xé. Quý Thiên nhanh chóng nếm được vị tanh của máu. Y cũng không đẩy Chu Đỉnh Nguyên ra, mà ngược lại, hai tay giữ lấy eo hắn.

Vị máu tanh dần lan ra trong miệng Chu Đỉnh Nguyên, cắn xé chuyển thành ve vuốt. Hắn chủ động dùng lưỡi quấn lấy lưỡi của Quý Thiên, liếm qua vết cắn trên môi y. Từng chút, từng chút, rồi mọi động tác đều dừng lại. Cuối cùng hắn tựa đầu lên vai Quý Thiên, bật khóc thút thít.

"Dọa chết tôi rồi.. ** mợ... Ở nhà mà người tự dưng biến mất..."

Sinh ly vẫn còn có thể cứu vãn, nhưng tử biệt lại là lực bất tòng tâm. Nhưng sự rời đi của Quý Thiên quá dứt khoát, đến mức chẳng để lại cho Chu Đỉnh Nguyên một chút cơ hội để giữ lại. Từng ngày sau khi Quý Thiên rời đi, Chu Đỉnh Nguyên đều sống trong nỗi ân hận.

Quý Thiên vòng tay ôm lấy lưng Chu Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng hôn lên má hắn. Có dòng nước chảy vào khóe môi, vị mằn mặn, là nước mắt của Chu Đỉnh Nguyên.

"Về sau em sẽ không đi nữa đâu, Đỉnh Nguyên."

Một người đàn ông khóc òa mất mặt muốn chết, Chu Đỉnh Nguyên dụi hết nước mắt lên người Quý Thiên, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp nhìn y.

Quý Thiên toàn thân đã ướt sũng, không biết từ đâu lại kiếm được một bộ vest. Vest mặc lên người y đúng là tội nghiệp, cứ luôn bị dầm mưa ướt sũng chẳng ra hình dáng gì.

Chu Đỉnh Nguyên nhặt chiếc khăn trên đất phủ lên đầu Quý Thiên rồi ra sức lau. Hắn ngại, da mặt cũng mỏng, hắn không muốn Quý Thiên thấy bộ dạng mình khóc nhè sưng cả mắt. Song miệng vẫn phải hùng hổ nói, "Cậu lau cho kỹ vào. Người như cậu ấy, sức khỏe thì yếu, chút chuyện nhỏ cũng sốt cả ngày trời rồi."

Quý Thiên đứng yên để Chu Đỉnh Nguyên loay hoay. Đợi đến khi hắn phát tiết đủ, tóc cũng gần như được lau khô, y mới nắm lấy cổ tay Chu Đỉnh Nguyên, "Được rồi. Trên này gió lớn lắm, chúng ta xuống dưới nhà đi."

Hai người một trước một sau bước xuống cầu thang. Chu Đỉnh Nguyên khẽ động tay, rút tay ra khỏi tay Quý Thiên, sau đó lại nắm chặt mười ngón đan tay.

"Cậu bị ngốc à? Không thấy sét đánh hay sao? Tình huống thế này mà không biết tránh đi. Cậu vốn đã ngốc thế rồi, nhỡ bị sét đánh thật thì não cậu càng hết cứu nổi."

Quý Thiên không phản bác, y khẽ bật cười, bước nhanh hơn để đi sát vai với Chu Đỉnh Nguyên.

Cảm xúc kích động dần lắng xuống, Chu Đỉnh Nguyên bắt đầu cảm thấy lạnh. Hắn đẩy Quý Thiên vào phòng tắm, giục: "Cậu đi tắm đi. Tắm xong thì uống thuốc cảm, không thì mai lại sốt cho mà xem."

"Còn anh thì sao?" Quý Thiên giữ chặt lấy Chu Đỉnh Nguyên.

"Tôi đi tìm quần áo cho cậu. Cậu mà về muộn thêm một ngày thôi, tôi đã vứt hết mấy món đồ lặt vặt của cậu ra ngoài rồi."

Quý Thiên hơi dùng sức kéo mạnh, trực tiếp kéo Chu Đỉnh Nguyên vào trong phòng tắm, "Anh cũng sẽ bị cảm, chúng ta tắm chung đi."

Đầu óc Chu Đỉnh Nguyên "bùm" một tiếng. Như một đầu tàu hơi nước cũ kỹ kêu loảng xoảng, lâu ngày gặp lại, lửa cháy đổ thêm dầu. Đến lúc này rồi, hai người họ lẽ ra nên thuận lý thành chương mà lên giường nhỉ?

Hắn gãi đầu, nóng lòng mà chẳng biết phải làm sao, trong lòng có chút bối rối, lại hơi ngại ngùng.

Quý Thiên thấy vẻ mặt bối rối của Chu Đỉnh Nguyên, nghĩ rằng hắn hiểu lầm mình muốn làm gì đó, "Em sẽ không làm gì đâu mà, em chỉ sợ anh bị cảm thôi."

Không làm gì à? Vậy sao mình lại nghĩ lung tung làm gì chứ?

"Cái phòng tắm bé tí này, cậu tự tắm đi, tôi xuống dưới tắm." Chu Đỉnh Nguyên cao giọng, hắng giọng che giấu sự chột dạ của mình.

Lúc Chu Đỉnh Nguyên tắm xong lên lầu, cửa phòng tắm vẫn còn đóng. Quý Thiên bao giờ cũng

Đợi Chu Đỉnh Nguyên tắm xong quay lên, cửa phòng tắm vẫn đóng. Quý Thiên cứ chậm rãi lề mề, tắm mà còn lâu hơn cả các cô gái nhỏ.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã ngừng hẳn. Trong phòng tắm, tiếng nước chảy khiến Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy nhột nhạt trong lòng, hắn đi quanh phòng, cố tìm thứ gì đó để làm bản thân phân tâm. Nhìn thấy chiếc giường, hắn lại nhớ tới chiếc nhẫn.

Hắn rõ ràng đã thấy chiếc nhẫn lăn vào dưới gầm giường, nhưng tìm mãi, tìm đi tìm lại nhiều lần mà chẳng thấy đâu, đến cả một dấu vết nhỏ cũng không có. Chẳng lẽ chiếc nhẫn ấy cũng giống như Quý Thiên, đến mà không ai hay, đi chẳng để lại dấu?

Chu Đỉnh Nguyên quay đầu nhìn về phía phòng tắm, vẫn không cam lòng. Anh bật đèn flash trên điện thoại, cúi xuống tìm kiếm dưới gầm giường.

Không biết từ lúc nào tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại. Cửa phòng mở ra, Quý Thiên bước ra ngoài, ngay lập tức thấy Chu Đỉnh Nguyên đang ngồi xổm, thò đầu vào gầm giường mà nhìn ngó.

"Đỉnh Nguyên?"

Chu Đỉnh Nguyên giật mình đứng bật dậy, suýt nữa thì trẹo lưng, "Hả?"

"Anh đang tìm gì thế?"

Người lúng túng thường bận rộn đủ thứ, Chu Đỉnh Nguyên vừa nói vừa làm bộ, hết sờ đông lại đụng tây: "Không... không có gì đâu... Uống thuốc đi."

Quý Thiên nghiêm túc nhìn hắn một lúc rồi uống thuốc, sau đó từ chiếc quần tây ướt sũng của mình lấy ra hai chiếc nhẫn, "Anh đang tìm cái này à?"

Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên với vẻ kinh ngạc. Quý Thiên bước tới, nắm lấy tay hắn rồi trịnh trọng đeo chiếc nhẫn vào, "Lần sau đừng có vứt lung tung nữa."

Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy rất áy náy chuyện vứt nhẫn. Việc Quý Thiên dễ dàng cho qua càng khiến hắn thêm xấu hổ, gương mặt cũng đỏ bừng lên.

"Qua đây, để em sấy tóc cho anh."

Chu Đỉnh Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường. Gió nóng từ máy sấy phả vào mặt, khiến mặt hắn càng nóng hơn. Quý Thiên vừa sấy tóc vừa trách móc: "Tóc không sấy khô mà để gió thổi, lát nữa anh lại đau đầu cho xem."

Ngón tay thon dài lùa qua những sợi tóc của Chu Đỉnh Nguyên, hơi nóng bao trùm, mùi hương từ Quý Thiên cũng bao phủ lấy hắn. Chu Đỉnh Nguyên vốn không chịu thừa nhận, nhưng giờ đây hắn chẳng muốn cố gắng mạnh miệng nữa. Hắn thực sự rất lưu luyến những giây phút Quý Thiên giúp hắn sấy tóc.

"Xong rồi." Sau khi sấy khô tóc cho Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên mới bắt đầu tự sấy tóc của mình.

Tiếng máy sấy tóc vang lên khiến Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy yên tâm một cách lạ kỳ. Đây là minh chứng rằng Quý Thiên đang ở ngay đây, khiến hắn an tâm đến mức chẳng mấy chốc đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sau, tiếng máy sấy dừng lại, đèn cũng tắt. Chăn được nhấc lên, một cơ thể ấm áp từ phía sau áp vào lưng hắn. Quý Thiên vừa định ôm Chu Đỉnh Nguyên thì không ngờ hắn lại bất ngờ trở mình, cánh tay vươn ra, ôm chặt người Quý Thiên vào lòng.

Quý Thiên bật cười. Một Beta ôm một Alpha như thế thật đúng là muốn lật ngược thế giới. Nhưng y lại rất hưởng thụ, rất thích cái cách Chu Đỉnh Nguyên mạnh mẽ tiến lại gần mình.

"Anh có nhớ em không?"

So với việc thỏa mãn dục vọng, giờ đây Quý Thiên càng muốn nằm cạnh Chu Đỉnh Nguyên nói chuyện đôi ba câu. Trong chăn ấm ôm lấy nhau, vài ba câu chăng thì thầm, cùng nhau bày tỏ lòng mình.

Y đã rất lâu không được nghe giọng nói của Chu Đỉnh Nguyên. Thời gian dài đến mức tưởng chừng như đã qua cả thế kỷ. May mắn thay, y không cần chờ đợi trăm năm nữa, lúc này đây chỉ cần đưa tay ra liền có thể ôm lấy người mà y muốn ôm vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK