Đây là chiếc đồng hồ mà ba của Quý Thiên đã mua trước khi ông qua đời, ý nghĩa của nó vượt xa giá trị vật chất. Dù đáng giá hay không, Chu Đỉnh Nguyên cũng thấy ngại khi nhận.
Quý Thiên nắm tay Chu Đỉnh Nguyên lại, không để hắn từ chối, "Ba mẹ em giờ đã không còn nữa, đây là món đồ duy nhất em mang theo bên mình, cứ coi như họ tặng anh để ra mắt đi."
Nghe Quý Thiên nói nặng nề như vậy, nụ cười toe toét trên mặt Chu Đỉnh Nguyên lập tức tắt ngấm. Hắn có chút lo lắng: "Em yêu đương đồng tính, ba mẹ em có đồng ý không? Họ cũng chưa gặp anh mà, nhỡ họ không đồng ý, rồi lỡ đâu họ ở dưới suối vàng mà biết thì anh còn dám nhận chiếc đồng hồ họ mua cho em sao? Chẳng phải áy náy lắm à?"
Mẹ hắn vốn là một người phụ nữ dịu dàng từng bị tình yêu phản bội nên không còn đặt nặng chuyện hôn nhân sinh con. Mẹ Chu Đỉnh Nguyên chỉ mong hắn được bình an khỏe mạnh. Tìm được người đồng hành cả đời đương nhiên là điều tốt, mà không tìm được bà cũng chẳng ép hắn phải hoàn thành "đại sự" kết hôn.
Còn về người cha hờ vẫn còn sống kia, ông ta không có tư cách gì để phản đối. Trong mắt Chu Đỉnh Nguyên, kẻ kia vốn chẳng đáng bận tâm.
"Anh chỉ cần hiểu ý em thôi." Quý Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay Chu Đỉnh Nguyên để trấn an: "Ba mẹ em là người rất biết lý lẽ. Chỉ cần là người em thích, họ sẽ không can thiệp, hai người họ luôn tin tưởng con trai mình, mà chính em cũng biết rõ mình muốn gì. Người em chọn, chính là người tốt nhất."
Chu Đỉnh Nguyên vừa mới còn hơi tự ti, nghe Quý Thiên nói vậy liền bắt đầu đắc ý. Hắn cũng chẳng phải là người tốt như vậy, quá lời khen rồi.
"Đã nói là muốn mời người tới ăn cơm, thì anh sớm liên lạc với em trai đi. Hiện tại là ngày lễ, phải hẹn trước với người ta mới được."
Lời nhắc nhở của Quý Thiên khiến Chu Đỉnh Nguyên sực nhớ, hắn vội gọi ngay cho Chu Tích. Điện thoại bắt máy nhanh, nhưng giọng nói vẫn lạnh tanh.
"Alo?"
Chu Đỉnh Nguyên nhất thời không biết nói thế nào, một tay cầm điện thoại, tay còn lại lục lọi quanh quẩn trong tiệm, "À... dạo này cậu có rảnh không?"
"Có chuyện gì?"
Chu Đỉnh Nguyên gãi đầu gãi tai, lại nói vòng vo: "Thì... tôi muốn mời cậu về nhà ăn cơm."
Liếc nhìn cuốn lịch treo tường trên tường, hắn mới ngớ ra. Chả trách Quý Thiên nhắc là ngày lễ, chẳng mấy nữa là Tết Nguyên Đán rồi. Là một kẻ thất nghiệp, hơn nữa còn sống một mình, hắn chẳng có chút khái niệm nào về ngày lễ tết.
"Tết chắc cậu phải về nhà đúng không? Xem tôi này, chẳng đi làm nên chẳng nhớ nổi thời gian nữa, đến Tết cũng quên mất tiêu." Chu Đỉnh Nguyên sợ Chu Tích không đồng ý, liền kiếm cớ rút lui: "Hay là... để khi khác..."
"Tôi có trực Tết." Chu Tích cắt ngang lời hắn, "Phải qua mùng 5 mới về nhà được."
Chu Đỉnh Nguyên há hốc miệng, mất một lúc lâu mới nhận ra đây chính là câu đồng ý. Năm nay là năm đầu Chu Tích đi làm, phải trực Tết không về nhà cũng thật đáng thương. Hắn vội vàng nói: "Vậy thì tối 30 nhé? Nhà cậu sẽ không ai lên huyện với cậu chứ?"
"Không, nhà đông người, họ phải ở nhà tiếp khách."
Nghe vậy, Chu Đỉnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, lập tức chốt thời gian: "Vậy hẹn 7 giờ tối 30 nhé. Có món nào muốn ăn hay kiêng kị thì cứ nói tôi biết, để tôi chuẩn bị."
"Không có."
Chu Tích nói dứt khoát, giọng tuy lạnh lùng nhưng trả lời lại rất nhanh gọn. Cúp máy rồi, Chu Đỉnh Nguyên vẫn thấy như mơ chạy đến bên cạnh Quý Thiên: "Cậu ta đồng ý rồi mà không hề tỏ ra khó chịu chút nào. Tôi cứ tưởng thế nào cậu ta cũng kiếm cớ bận không đi chứ."
Quý Thiên bật cười, nhận ra hai anh em này hóa ra chẳng hiểu nhau mấy.
Sau khi xác nhận Chu Tích sẽ đến, Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên bắt tay vào chuẩn bị. Thứ nhất là lần đầu em trai đến nhà, thứ hai lại vào dịp Tết nên không thể qua loa được. Hai người tất bật mấy ngày liền, cuối cùng cũng đến tối 30.
Chu Đỉnh Nguyên còn mời người đến dọn dẹp, nhà cửa có thể chỉnh trang được gì đều đã làm xong. Đến sát giờ hẹn, hắn cứ quanh quẩn trong nhà, thấp thỏm không yên.
"Anh còn phải làm gì nữa không?" Hắn xoay vòng vòng như ruồi mất đầu, trông vô cùng phụ thuộc vào Quý Thiên.
Quý Thiên kéo hắn lại, trấn an: "Đỉnh Nguyên, anh đừng lo lắng quá. Những gì cần làm đều đã làm rồi. Giờ việc của anh là ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi Chu Tích đến là được."
"Ây da." Chu Đỉnh Nguyên thở dài một hơi, rõ ràng đã căng thẳng quá mức. "Lần đầu cậu ta tới ăn cơm nghiêm túc thế này, ấn tượng đầu tiên quan trọng lắm."
Tết Âm lịch, khu vực nhà Chu Đỉnh Nguyên vẫn giữ không khí rất rộn ràng. Người lớn tuổi nhiều, các phong tục truyền thống cũng được duy trì đầy đủ, phố xá vừa náo nhiệt vừa ấm cúng.
Một giờ trước thời gian hẹn, Chu Tích gọi điện, bảo đã tan ca rồi, đang trên đường tới.
Cúp máy xong, Chu Đỉnh Nguyên kích động chạy đến báo với Quý Thiên: "Cậu ta đến rồi, đến rồi!"
"Không cần phải thế đâu mà." Quý Thiên lắc đầu bất lực. Trong mắt y, Chu Đỉnh Nguyên trước mặt Chu Tích luôn rụt rè như vậy, dẫu là muốn làm lành cũng không cần phải tự hạ thấp mình đến thế.
Chu Đỉnh Nguyên phẩy tay, hắn không nói gì, trong lòng thầm nghĩ. Cần chứ, cần chứ. Mình đang có việc nhờ cậu ta mà. Đợi lát nữa, cậu ta nói gì cũng phải niềm nở, không được để lộ thái độ.
Chu Tích là người rất đúng giờ, còn đến sớm hơn mười phút. Cậu ta mang theo vài món quà, vừa bước vào đã chạm mặt Quý Thiên, khuôn mặt vốn không chút biểu cảm bỗng chốc lộ ra một tia gợn sóng nhẹ.
"Người đến là được rồi, còn mua đồ làm gì chứ." Chu Đỉnh Nguyên nhiệt tình đón tiếp, dẫn Chu Tích đến ngồi xuống chiếc ghế kiểu dáng cực kỳ khoa trương. "Ngồi đi, cậu tới là ăn ngay. Chỗ các cậu làm cũng thật là, bắt làm việc đến tận ngày 30, không cho về sớm, lại còn phải trực Tết. Thế thì người ở xa biết làm sao mà về nhà đón năm mới được?"
Trong tiệm may nhỏ, chỉ có Chu Đỉnh Nguyên là nói, còn Quý Thiên và Chu Tích thì im lặng đối diện nhau. Ánh mắt hai người không hề thân thiện như đang âm thầm giao chiến, không ai chịu nhường ai.
Chu Đỉnh Nguyên mang món nguội lên bàn, thấy Quý Thiên vẫn đứng bên cạnh, hắn kéo nhẹ y một cái. Lúc này, Quý Thiên mới miễn cưỡng nở một nụ cười xã giao với Chu Tích, sau đó theo Chu Đỉnh Nguyên vào bếp mang các món nóng ra.
Ba người ngồi ăn, nhưng trên bàn lại có đến tám món ăn. Không biết từ đâu, Chu Đỉnh Nguyên lấy ra một thùng sữa Vượng Tử, lấy một hộp đặt trước mặt Chu Tích, "Sợ cậu không uống rượu nên tôi chuẩn bị sẵn nước ngọt cho cậu."
Chu Tích quả thật không uống rượu, nhưng khi thấy hộp sữa dành cho trẻ con này, cậu ta chỉ khẽ nhíu mày.
"Mấy món này đều do Quý Thiên nấu đấy, cậu ấy giỏi lắm, nấu ăn còn ngon hơn tôi nhiều. Cậu thử xem."
Chu Tích liếc qua bàn thức ăn, không vội động đũa mà hỏi: "Không phải anh bảo anh ấy đi rồi sao?"
"À... thì đúng là đi, nhưng chỉ về nhà một chuyến thôi. Xử lý xong việc ở nhà là lại quay về đây."
Chu Tích nhíu mày càng chặt. Nói đi là đi, nói về là về, người này thật tùy tiện. Trước đây, cậu từng cảnh báo Chu Đỉnh Nguyên rằng Quý Thiên là người không rõ lai lịch, có rất nhiều vấn đề, vậy mà Chu Đỉnh Nguyên vẫn không chịu nghe, còn đưa người về nhà luôn chứ. Cậu thực sự không hiểu trong đầu Chu Đỉnh Nguyên nghĩ gì.
"Cậu thử món này đi." Chu Đỉnh Nguyên nhiệt tình gắp thức ăn vào bát Chu Tích, ánh mắt trông mong nhìn em trai nếm thử, "Thế nào?"
"Ngon đấy." Chu Tích gật đầu, nhưng lại không chịu nổi sự nịnh bợ quá đà của Chu Đỉnh Nguyên. Cậu đặt đũa xuống, hỏi thẳng: "Có phải anh gọi tôi đến đây vì có việc muốn nhờ không?"
Chu Tích vốn rất tinh ý trong công việc, đối xử với người khác cũng lịch sự, chỉ là thái độ với Chu Đỉnh Nguyên hơi khó chịu. Cậu nhìn ra ngay Chu Đỉnh Nguyên có chuyện muốn nói.
Thấy Chu Tích chủ động hỏi, Chu Đỉnh Nguyên lập tức nắm lấy cơ hội. "Là thế này, cậu cũng biết Quý Thiên hiện tại là người không có hộ khẩu, không có chứng minh nhân dân, đi đâu cũng bất tiện. Nếu bị tra ra thì khó mà giải thích được. Tôi biết cậu chắc chắn có cách, coi như giúp tôi một lần đi, để cậu ấy nhập hộ khẩu vào nhà tôi. Tôi cũng đã tìm hiểu trên mạng rồi, không cần phải có quan hệ với chủ hộ cũng có thể nhập khẩu."
Nghe vậy, không chỉ Chu Tích, mà ngay cả Quý Thiên cũng trợn tròn mắt. Y cứ nghĩ bữa cơm này chỉ là để Chu Đỉnh Nguyên hàn gắn với Chu Tích, hóa ra lại là vì y.
Chu Tích tối sầm mặt, tức đến mức lỗ mũi cũng phồng lên. "Anh gọi tôi đến ăn cơm là vì chuyện này? Chu Đỉnh Nguyên, đầu óc anh bị nước vào à? Một người không có hộ khẩu thì đáng nghi đến mức nào, anh đưa về nhà đã là quá lắm rồi, còn muốn tôi giúp nhập khẩu cho anh ta? Tôi chưa báo công an bắt anh ta đi đã là tử tế lắm rồi!"
Chu Đỉnh Nguyên chắp tay, cúi người vái vái xin Chu Tích nhỏ giọng lại, "Tôi biết mà, cậu ấy không phải người xấu đâu, chỉ là đầu óc có chút vấn đề thôi. Đừng hét to thế."
Quý Thiên nhìn thấy Chu Tích làm khó Chu Đỉnh Nguyên ngay trước mặt mình, y định mở miệng phản bác. Nhưng Chu Đỉnh Nguyên tinh ý, nhanh chóng giữ tay Quý Thiên lại, ra hiệu y đừng nói gì.
Nhìn hai người kéo kéo đẩy đẩy trước mặt mình, Chu Tích không chịu nổi nữa, bật thẳng câu nghi vấn trong lòng, "Hai người rốt cuộc có quan hệ gì thế?"
Mọi chuyện khác Quý Thiên có thể im lặng, nhưng câu này thì y nhất định phải trả lời rõ ràng. "Tôi là người yêu của anh ấy."
"Trời đất thánh thần thiên đụng ơi." Chu Đỉnh Nguyên lập tức lấy tay che mặt, hắn không cản kịp. Hắn đã dặn Quý Thiên đừng nói gì rồi, vậy mà lúc này lại đi mạnh miệng làm gì không biết.
Biểu cảm của Chu Tích trở nên đặc sắc. Cậu ta cúi đầu, như thể bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện. Cuối cùng, cậu nhìn Chu Đỉnh Nguyên với vẻ mặt đầy thất vọng, "Bao giờ thì anh bắt đầu thành người đồng tính vậy?"
"Tôi không phải..." Chu Đỉnh Nguyên mệt tâm cực, cảm giác như có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ.
Nhìn biểu cảm "Cứ ngụy biện tiếp đi" của Chu Tích, Chu Đỉnh Nguyên đành từ bỏ, không muốn cãi nữa. Chuyện hắn có phải đồng tính hay không không quan trọng, quan trọng là hắn và Quý Thiên thực sự đang bên nhau, "Tùy cậu muốn nghĩ sao cũng được."
"Chu Đỉnh Nguyên, anh lớn thế rồi mà vẫn không biết đường tử tế à? Lười biếng đã đành, lại còn dính dáng đến người không đàng hoàng, còn làm cái trò... đồng tính nữa."
Nói bản thân thế nào cũng được, nhưng nói Quý Thiên như vậy thì hơi quá. Nụ cười trên mặt Chu Đỉnh Nguyên tắt ngấm, hắn nghiêm túc đáp: "Cậu ấy thực sự không phải người không đàng hoàng. Đúng, chúng tôi đang yêu nhau, đồng tính cũng không phạm pháp, chẳng lẽ có luật nào quy định đồng tính thì không được nhập hộ khẩu à?"
Thái độ bảo vệ Quý Thiên đầy dứt khoát của Chu Đỉnh Nguyên làm Chu Tích bất ngờ. Cậu chợt nhớ lại lần trước khi Quý Thiên bị thiết bị âm thanh rơi trúng, Chu Đỉnh Nguyên cũng phản ứng như vậy.
Ý thức được giọng mình hơi nặng, vừa rồi còn nói không thể ngăn cản Quý Thiên, sao giờ lại nổi giận thế này. Cầu người khác giúp thì chính mình nên thấp một bậc, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Không có hộ khẩu thì không ổn, tôi nhờ cậu giúp một lần thôi. Xem như tôi nợ cậu một ân tình."
Chu Đỉnh Nguyên vốn hay bông đùa, nhưng chưa bao giờ cầu xin Chu Tích việc gì, đây là lần đầu tiên và tất cả chỉ vì người đàn ông tên Quý Thiên kia.
Chu Tích lại cầm đũa lên, chọn mãi cũng không biết ăn món nào, tâm trạng khó chịu không có chỗ phát tiết. Cậu vốn nghĩ bữa cơm này là lời mời thật lòng, không ngờ lại là để lo việc cho người khác.
Thấy Chu Tích không mở lời, Chu Đỉnh Nguyên hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không muốn làm khó người ta.
"Không được thì..."
"Đã nghỉ Tết rồi, có muốn tìm người giúp cũng phải đợi sau kỳ nghỉ." Chu Tích gắp một miếng cá chua ngọt, hương vị chua ngọt hòa quyện rất vừa miệng.
Ý này là đồng ý giúp. Chu Đỉnh Nguyên mừng rỡ, gắp đĩa cá chua ngọt đặt ngay trước mặt Chu Tích, "Tôi biết rồi. Nếu cần gì cứ nói, tốn bao nhiêu tiền cũng cứ báo, tôi sẽ chuẩn bị. Cảm ơn cậu, mặc kệ là có được hay không, cậu cũng đã giúp tôi một việc lớn."
"Anh có tiền ở đâu ra?" Chu Tích nghi hoặc. Trong mắt cậu ta, Chu Đỉnh Nguyên luôn là kẻ chẳng giữ được đồng nào, dù biết hắn có hợp tác với Cục Văn hóa và Du lịch nhưng vẫn không nghĩ hắn có bao nhiêu tiền.
Chu Đỉnh Nguyên cười hì hì, "Tôi với cậu ấy không phải đang làm tự truyền thông sao. Đừng nhìn cậu ấy đầu óc không nhanh nhạy, kiếm tiền lại rất giỏi, coi như dư chút đỉnh."
"Dư chút đỉnh" chỉ là khiêm tốn. Thực ra số tiền họ kiếm được không ít, ít nhất khi cần gấp cũng không phải xoay xở khắp nơi, trong lúc làm việc có thể tự tin hơn.
Chu Tích thấy họ biết cách kiếm tiền tử tế, cũng xem như giúp Chu Đỉnh Nguyên vớt vát chút hình tượng trong lòng cậu, cậu ta không nói thêm gì. Không khí bữa cơm sau đó khá hòa thuận. Chu Đỉnh Nguyên luôn là người chủ động khơi chuyện, còn Chu Tích và Quý Thiên tuy ít nói, nhưng đều đáp lời hắn.
Ăn xong, Chu Tích nhìn Quý Thiên đang cẩn thận xếp bát đũa vào máy rửa chén, trong lòng vẫn có chút bận tâm. Cậu ta hạ giọng, nói với Chu Đỉnh Nguyên: "Không phải anh nói anh ta đầu óc không ổn định sao? Thế mà anh vẫn ở bên anh ta à?"
"Thì lúc ổn lúc không, nhưng đâu có làm hại ai." Chu Đỉnh Nguyên cười, nụ cười bỗng trở nên ngượng ngùng. Hắn đưa tay gãi gáy, ánh mắt sáng ngời, "Cậu ấy đầu óc không tốt, nếu tôi không cần cậu ấy, thì sẽ chẳng ai cần cậu ấy cả."
Khi nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của Chu Đỉnh Nguyên, lúc đó Chu Tích mới giật mình nhận ra.
Chu Đỉnh Nguyên thực sự đang yêu một người đàn ông.
Lời tác giả:
Chu Tích thực ra chỉ là một "cậu em trai khó chiều" mà thôi. Anh nghĩ rằng anh trai mình phải thật xuất sắc, nhưng Chu Đỉnh Nguyên lại không đạt được tiêu chuẩn ấy. Thế là anh bực tức, nhưng lại chẳng thể thực sự phớt lờ Chu Đỉnh Nguyên.
Người thường có lẽ sẽ khó chịu đựng được, nhưng Đỉnh Tử của chúng ta lại là một "tráng hán" cao to vạm vỡ! Chỉ là không mạnh mẽ như Alpha Quý Thiên thôi.
***
Chu Tích kiểu: Đứa em trai hờ này là sao?
Sau khi nhận ra không có đứa em trai hờ nào, mà còn là người yêu của anh trai mình:...