Chưa kịp thấy ấm ức, Quý Thiên đã thấy Chu Đỉnh Nguyên đang bực bội gọi điện thoại. Y nhanh tay giữ lại, "Anh đừng gọi nữa, bây giờ Chu Tích không muốn nói thì có hỏi kiểu gì cũng không ra đâu."
"Thế phải làm sao? Chẳng lẽ giả vờ như không biết?"
Quan tâm quá sẽ loạn, Quý Thiên an ủi: "Vừa rồi Chu Tích nói cậu ấy không bị thiệt thòi, đối phương lại là người khuyết tật, cho dù có chuyện gì cũng không chiếm được lợi thế từ cậu ấy đâu. Về mặt công việc thì Chu Tích chắc chắn xử lý được, cậu ta cũng đâu phải trẻ con. Cậu ấy còn giúp chúng ta vài lần rồi mà, đúng không?"
Chu Đỉnh Nguyên vốn đang căng thẳng cũng bị thuyết phục. Chu Tích quả thực giỏi hơn hắn trong chuyện này, nếu hắn mà đi thì chỉ tổ làm phiền Chu Tích thêm thôi vì kiểu gì hắn cũng giải quyết bằng vũ lực.
"Chẳng phải anh bảo muốn thi bằng lái sao? Chúng ta lo thi trước đi." Phải tìm gì đó cho Chu Đỉnh Nguyên làm, như vậy hắn mới không dồn hết sự chú ý vào Chu Tích. "Còn chuyện của Chu Tích, đợi khi nào cậu ấy muốn nói thì tự khắc sẽ nói. Lúc cậu ấy cần giúp đỡ, chúng ta sẵn sàng giúp là được."
Chu Đỉnh Nguyên bị Quý Thiên thuyết phục hẳn rồi, hắn liền tìm kiếm trường dạy lái xe gần nhất. Sau khi tư vấn, hắn quyết định dẫn Quý Thiên đi đăng ký trực tiếp vào ngày mai.
Cứ tưởng nộp tiền xong là được lên xe học ngay, không ngờ Chu Đỉnh Nguyên còn chưa gặp mặt huấn luyện viên đã bị cô lễ tân gọi lại bảo luyện đề trước.
"Dành vài ngày để luyện đề trước, sau hai ngày nữa sẽ sắp xếp lớp học."
Chu Đỉnh Nguyên đành dẫn Quý Thiên về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Anh còn tưởng là học được ngay, ai ngờ xe chưa thấy đâu mà đã phải thi trước."
"Từ từ thôi, không cần vội."
Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên ung dung thế, hắn hỏi với vẻ nghi ngờ: "Sao? Em tự tin lắm nhỉ, đảm bảo qua ngay lần đầu à?"
Quý Thiên nhún vai, dù kỹ năng lái xe trước đây không giúp được gì cho kỳ thi này nhưng với một quá trình học mới, y tự tin sẽ qua ngay lần đầu.
Nhìn vẻ tự tin của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên có chút khó chịu. Hắn hoàn toàn quên mất khả năng học hỏi của Quý Thiên mạnh thế nào, liền hùng hồn đề nghị: "Em tự tin thế, hay chúng ta xem ai lấy bằng trước?"
Quý Thiên tất nhiên không phản đối, thậm chí y còn thấy cách này sẽ giúp Chu Đỉnh Nguyên hăng hái hơn, "Được thôi, thắng thì được gì?"
Cũng phải, không có phần thưởng thì thi thố cũng mất vui. Nhưng trong lúc này, Chu Đỉnh Nguyên lại chưa nghĩ ra được gì.
Quý Thiên gợi ý: "Thế này đi, ai thua thì phải đồng ý một yêu cầu của người thắng."
Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên đầy nghi hoặc: "Có phải em đã nghĩ sẵn yêu cầu rồi không?"
Quý Thiên không phủ nhận, còn khẽ khiêu khích: "Sao? Anh không dám à?"
"Nhảm nhí!" Chu Đỉnh Nguyên không chịu nổi cách khích tướng của Quý Thiên, dù có lo lắng thì hắn cũng bị khích cho nổi máu rồi, "Cáp kèo vậy đi!"
Giờ đây luyện đề đã tiện lợi hơn nhiều, chỉ cần tải một ứng dụng trên điện thoại là có thể làm bất cứ lúc nào.
Quý Thiên lúc rảnh rỗi thường ngồi trên ghế nằm luyện đề. Thấy y chăm chỉ, Chu Đỉnh Nguyên cũng không chịu thua, nhưng chỉ nhìn vài phút chữ nghĩa, đầu óc hắn đã trôi tận đâu đâu rồi. Khi lấy lại tinh thần thì đã nửa tiếng trôi qua.
Việc lãng phí nửa tiếng không phải vấn đề chính, vấn đề là khi nhìn sang Quý Thiên, y vẫn đang tập trung cao độ luyện đề.
Chu Đỉnh Nguyên cuối cùng cũng hiểu vì sao Quý Thiên học cái gì cũng nhanh. Độ tập trung này đúng là không phải ai cũng có. Hiểu ra điều này rồi, Chu Đỉnh Nguyên càng cảm thấy áp lực.
Dù vậy, Quý Thiên cũng không học liên tục, buổi chiều y viết bài một lúc, đến tối trước khi đi ngủ, y cũng không đụng tới điện thoại nữa. Khi Chu Đỉnh Nguyên từ phòng tắm bước ra, thấy y vẫn nhàn nhã như vậy, "Em không xem nữa à?"
Quý Thiên lắc đầu, thậm chí còn không định chơi điện thoại, kéo chăn ra, ra hiệu cho Chu Đỉnh Nguyên nằm xuống.
Giờ thì Chu Đỉnh Nguyên hơi bực mình với y rồi đó, nhất là khi bản thân sắp thua đến nơi, hắn không dám lơ là trước đối thủ.
"Lại đây nào." Thấy hắn không nhúc nhích, Quý Thiên chủ động kéo hắn nằm xuống.
"Em không xem, nhưng anh còn phải xem. Emcứ ngủ đi." Lúc này không thể lơ là được, phải tranh thủ lúc đối thủ mất cảnh giác mà cố gắng!
Quý Thiên liếc nhìn giờ trên điện thoại, giờ này thường là lúc cả hai đi ngủ. Anh cảm thấy không cần thiết phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi chỉ vì một bài thi lý thuyết lái xe.
"Ban ngày anh không phải là xem qua rồi à?"
Chu Đỉnh Nguyên dù không cam tâm nhưng không thể phủ nhận, Quý Thiên trong chuyện này giỏi hơn mình một chút.
"Anh không nhớ gì hết." Chu Đỉnh Nguyên nghiêng đầu chất vấn: "Em thì nhớ hết rồi chắc?"
Có gì mà không nhớ được chứ?
Quý Thiên bế hắn lên giường rồi lấy điện thoại của Chu Đỉnh Nguyên đặt sang một bên. "Trong một ngày, lượng thông tin con người tiếp nhận là có giới hạn. Khi anh học bài thì đừng xem thêm mấy thứ khác nữa. Hôm nay anh xem bao nhiêu video vô bổ rồi? Không được xem nữa, nghỉ ngơi thôi."
"Em không học, lại còn cản anh tiến bộ. Sao em gian xảo vậy?"
Chu Đỉnh Nguyên với tay định lấy lại điện thoại, nhưng tay còn chưa chạm tới thì đã bị Quý Thiên kéo lại.
"Mai em học cùng anh."
Hiện giờ, hai người là đối thủ cạnh tranh, Chu Đỉnh Nguyên không tin: "Em tốt bụng thế à?"
Quý Thiên cúi xuống áp môi mình lên môi Chu Đỉnh Nguyên, khẽ chạm nhẹ. "Tất nhiên, cạnh tranh công bằng mà."
Môi Quý Thiên mềm mại như thạch rau câu vậy, Chu Đỉnh Nguyên không nhịn được cắn một cái rồi mạnh mẽ mút lấy. Chẳng mấy chốc, cả hai đã quấn lấy nhau.
Hương bạc hà nhẹ từ kem đánh răng len lỏi giữa hơi thở. Chu Đỉnh Nguyên thở hổn hển buông cổ Quý Thiên ra, dùng đầu gối đẩy thứ đang cộm lên của y: "Định làm gì đấy?"
Hắn thừa biết thằng nhóc Qúy Thiên này không có ý định tử tế gì.
Quý Thiên hôn dọc theo má hắn, "Làm việc nghỉ ngơi kết hợp."
Việc thì chưa thấy làm, nhưng nghỉ ngơi thì đã tranh thủ trước.
Quý Thiên dạo đầu lâu quá, hết ôm rồi lại hôn, Chu Đỉnh Nguyên sốt cả ruột. Hắn tự lột quần mình ra, tỏ vẻ cam chịu, "Làm đi."
Sáng hôm sau, Chu Đỉnh Nguyên bị Quý Thiên tịch thu điện thoại.
"Không phải còn việc chưa làm xong sao? Làm nốt đi đã."
"Làm thì làm!" Chu Đỉnh Nguyên rất có chí khí, ngồi vào máy may bắt đầu ngày làm việc. Khi hoàn thành công việc rồi hắn lại bị Quý Thiên kéo ra ghế nằm.
"Em học bài với anh chút nhé." Quý Thiên mở phần mềm học lái. "Anh xem bao nhiêu, em xem bấy nhiêu thì lần này công bằng rồi."
Cái sự công bằng này khiến Chu Đỉnh Nguyên phải ngạc nhiên. Không biết có phải do hai người học cùng mà đỡ mệt hay không, nhưng hắn cảm thấy hiệu quả hơn hẳn hôm qua khi học một mình.
Bên tai là tiếng thở của Quý Thiên, sau lưng cũng là nhịp tim của y. Quý Thiên chủ động điều chỉnh tốc độ học theo y, hai người dần đồng điệu rất dễ tập trung.
"Thật ra toàn câu hỏi thường nhật thôi." Giọng Quý Thiên nhẹ nhàng, nghe rất dễ chịu.
Chu Đỉnh Nguyên thuận miệng đáp: "Sao? Em không phải từ thế giới khác tới à? Sao hiểu rõ chuyện thường ngày thế?"
Các quy tắc giao thông ở đây không khác gì thế giới trước kia của Quý Thiên, thậm chí cả thao tác lái xe cũng gần như giống hệt.
Quý Thiên bật cười, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Nhiều sự trùng hợp quá, đừng nói Chu Đỉnh Nguyên, ngay cả y cũng khó tin vào khái niệm thế giới khác.
Sau vài ngày luyện tập, kỳ thi lý thuyết lái xe đã có lịch. Sáng sớm hôm đó, cả hai đến trung tâm thi. Sau khi được phân phòng, họ lần lượt vào hai phòng thi khác nhau.
Trước khi vào, Quý Thiên khẽ nói với Chu Đỉnh Nguyên: "Đừng căng thẳng, ở nhà chúng ta đã làm bài mô phỏng nhiều rồi. Xem như đang luyện tập thôi."
Xung quanh tiếng người xôn xao, Chu Đỉnh Nguyên hơi ngượng khi Quý Thiên đang dỗ dành mình như con nít vậy. Hắn chỉ tay vào y, hống hách nói: "Lo mà làm bài của mình đi! Đừng quên ai lấy bằng trước thì người đó thắng được đưa ra một yêu cầu."
Quý Thiên ghé sát tai hắn: "Em không quên đâu, em cũng chắc chắn không nhường anh."
"Anh cần em nhường à?" Chu Đỉnh Nguyên nghiến răng, vừa hay đến lượt hắn vào phòng thi. "Đợi đấy!"
Hai người đều thi đỗ môn lý thuyết mà không cần thi lại. Trong các buổi học thực hành, họ học cùng giờ cùng đi cùng về.
Phần thực hành là sở trường của Chu Đỉnh Nguyên. Hắn không chỉ quen hơn với xe mà còn từng lái thử vài lần, trong khi Quý Thiên thì hoàn toàn xa lạ với xe số sàn.
Chu Đỉnh Nguyên cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác thắng thế. Khi thầy giáo không có mặt, hắn quay sang Quý Thiên: "Gọi một tiếng "cưa cưa" đi, anh sẽ dạy em, đảm bảo em học nhanh hơn mọi người luôn."
Quý Thiên rất thích vẻ đắc ý đáng ghét đó của hắn, "Không phải anh nói anh không biết à?"
"Không ăn thịt lợn thì chẳng lẽ chưa từng thấy lợn chạy sao? Anh chỉ không có bằng lái thôi, chứ hồi học sinh anh còn lái thử mấy cái xe chuẩn bị thanh lý rồi."
Hai người học hành sôi nổi, chưa đầy hai tháng đã lấy được bằng lái.
"Vậy tính ai thắng đây?" Chu Đỉnh Nguyên nhìn hai chiếc bằng lái, hỏi.
Quý Thiên vốn không để ý chuyện thắng thua, y chỉ muốn khích lệ hắn học bài. Y định nói hòa thì Chu Đỉnh Nguyên đã lên tiếng trước: "Tính em thắng đi. Nếu không có em học cùng, anh đã không qua nổi môn đầu rồi, anh cũng tự biết mình mà." Chu Đỉnh Nguyên rút thuốc từ túi ra, châm một điếu, hút một hơi rồi nhả khói. Quý Thiên luôn công bằng như vậy, hắn chắc chắn không nuốt lời. "Nói đi, muốn anh làm gì?"
Trước giờ Quý Thiên chỉ đùa hắn, y không có ý định bắt Chu Đỉnh Nguyên làm gì cả. Những gì hắn làm cho y đã quá đủ rồi. Lúc này, trong làn khói trắng mờ mịt, một ý nghĩ vụt qua. Y đưa tay lấy điếu thuốc trên tay hắn.
"Cai thuốc đi."
"Hả?" Chu Đỉnh Nguyên ngơ ngác, không phải chỉ là một yêu cầu thôi sao? Đòi bỏ thuốc tính là gì?
Quý Thiên mở điện thoại, lướt tìm bài viết về tác hại của thuốc lá, "Không tốt cho sức khỏe."
Những bài viết như vậy thì dài dòng, những tác hại này Chu Đỉnh Nguyên nghe đến phát chán. Nhưng ánh mắt lại dừng ở dòng cuối cùng: Tác hại của khói thuốc thụ động.
"Được thôi."
Lần này đến lượt Quý Thiên ngạc nhiên. "Em cứ nghĩ anh ít nhất sẽ vùng vẫy một chút."
Chu Đỉnh Nguyên nhe răng cười, vẻ mặt đầy đắc ý. "Sao nào, anh trai của em nói là làm, có phải bị khí phách của anh làm cho mê mẩn rồi không?"
Quý Thiên thẳng thắn gật đầu. Chu Đỉnh Nguyên trước giờ ở trước mặt y luôn giữ lời.
"Nếu anh thắng, anh định bắt em làm gì vậy?"
Nụ cười trên mặt Chu Đỉnh Nguyên trở nên kỳ quái. Hắn gãi gãi má, chậm rãi đáp: "Cho anh ở trên một lần."
Quý Thiên nghiêng đầu, khóe môi y nhếch lên, bằng giọng nói dịu dàng nhất thốt ra lời lẽ lạnh lùng nhất: "Em sẽ không bao giờ cho anh cơ hội đó đâu."
"**! Sao em lại bá đạo thế chứ?"
Quý Thiên không trả lời, y chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên môi Chu Đỉnh Nguyên. Hắn còn định tiếp tục tranh cãi, nhưng khí thế đã giảm đi quá nửa.
"Thôi, không cho thì thôi." Chu Đỉnh Nguyên cũng là nói cứng mà lòng mềm, ai bảo hắn lại thương y như thế chứ.
*
Chà, giờ đọc lại thấy ảnh ngày càng hòa nhập. Dạng mấy chương đầu còn kiểu lúng ta lúng túng nên mất bình tĩnh, không thấy khí thế Qúy tổng đâu hết mà giờ ảnh quen rồi thì càng thấy càng giống như khi ảnh ở thế giới ABO của ảnh í.