"Quý Thiên?"
"Quý Thiên!"
Chu Đỉnh Nguyên vừa nhặt lấy quần áo và ga trải giường rơi trên sàn, vừa gọi tên Quý Thiên với giọng điệu lắp bắp lên xuống khác nhau.
Quần áo và ga trải giường đã bị mưa thấm ướt cả rồi còn dính chút đất bùn, dù Chu Đỉnh Nguyên có vỗ thế nào cũng không thể gạt hết được. Hắn bực bội lầm bàm, "Phiền quá, còn phải giặt lại nữa."
Thời tiết thế này, quần áo ẩm ướt để lâu sẽ dễ bị ẩm mốc bốc mùi, nhưng không biết tại sao Chu Đỉnh Nguyên chẳng có tâm trí để lo lắng chuyện đó. Hắn để quần áo và ga trải giường lên giá, quay đầu đi xuống lầu.
"Quý Thiên!"
Giọng của Chu Đỉnh Nguyên vang vọng trong hành lang. Hắn quay trở lại lầu ba từ tầng mái, kiểm tra từng phòng một lần nữa, xác nhận không thấy bóng dáng Quý Thiên đâu rồi lại đi xuống lầu.
Thấy cửa nhà mở toang, Chu Đỉnh Nguyên bắt đầu nghĩ liệu Quý Thiên có ra ngoài không, dù hắn biết rõ Quý Thiên ở đây chẳng có người thân quen gì, khả năng này là rất thấp, nhưng hắn vẫn không thể nhịn được suy nghĩ.
Hắn vội lấy điện thoại ra gọi cho Quý Thiên, nhưng giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại báo rằng không thể kết nối.
Sau đó, hắn tìm trong ngăn kéo chiếc chìa khóa dự phòng. Chiếc chìa khóa nằm lẻ loi ở góc trong cùng của ngăn kéo, rõ ràng là chưa bị ai động vào.
Quý Thiên đã ra ngoài nhưng không ở nhà, y có thể đi đâu được? Cứ biến mất một cách kỳ lạ thế à?
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy ý nghĩ đó thật nực cười, một người còn sống sao có thể biến mất được chứ, nhưng... Chu Đỉnh Nguyên chợt nghĩ lại, Quý Thiên đã xuất hiện một cách kỳ lạ trước đây.
Không thể nào...
Chu Đỉnh Nguyên nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ đó bởi vì quá vô lý. Trừ khi hắn cũng điên như Quý Thiên rồi mới tin được có chuyện một người có thể "biến mất" đột ngột như vậy. Quý Thiên chắc chắn đã ra ngoài, y quái quái thế khẳng định cách đi của y chắc cũng sẽ rất kỳ lạ không theo lối thông thường, khiến hắn không thể đoán trước được.
Tết đã đến gần, các đơn hàng trên mạng hiện tại không có, nhưng nhiều người hàng xóm quanh đó đến tìm Chu Đỉnh Nguyên để làm đồ. Một vài bà cụ vây quanh hắn nói ra đủ thứ yêu cầu, nhưng Chu Đỉnh Nguyên rõ ràng đang thất thần.
"Tiểu Chu, cậu có đang nghe không đó?"
Chu Đỉnh Nguyên vẫn chú ý bên ngoài cửa vì sợ bỏ lỡ bất kỳ ai đi ngang qua. Hắn lơ đãng đáp, "Nghe rồi nghe rồi, để đó đi, lát nữa làm cho bà nhé."
Bà lão đời nào tin lời hắn, "Nói đi, bà đây muốn làm gì?"
"Á?" Chu Đỉnh Nguyên nghe vào tai này, ra tai kia, chẳng nhớ nổi gì. Hắn liếc mắt thấy chiếc quần trong tay bà lão, "Chỉ cần chỉnh lại chút ở thắt lưng, nghe được rồi mà, bà để đó đi."
Bà lão nhăn mặt, "Tôi biết ngay mà, thằng nhóc thúi cậu căn bản là không nghe gì cả, thắt lưng gì chứ, tôi bảo cậu thay khóa kéo đấy, đầu óc cậu đang nghĩ gì vậy hả!"
Thật sự tâm trí Chu Đỉnh Nguyên không ở đây. Hắn lấy cuốn sổ ghi chép của Quý Thiên ra để cho mấy bà cụ viết xuống yêu cầu, rồi nhanh chóng tiếp ông cụ bà cụ đi cho xong.
Khi cửa tiệm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, trời cũng đã xám xịt. Chu Đỉnh Nguyên nhìn vào góc dưới bên phải màn hình máy tính, đã là sáu giờ chiều rồi.
Chu Đỉnh Nguyên, nếu một ngày nào đó em đi rồi, anh sẽ làm sao?
Câu hỏi của Quý Thiên đêm qua bất ngờ lóe lên trong đầu Chu Đỉnh Nguyên. Quý Thiên y thực sự nghiêm túc sao? Dù y muốn rời đi thì cũng nên nói với mình một tiếng chứ, chỉ vì mình không tốt với y mà y cứ thế mà đi.
Chu Đỉnh Nguyên đứng ở cửa một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng đóng cửa. Hắn lại lấy điện thoại ra tiếp tục gọi cho Quý Thiên, nhưng vẫn không thể kết nối. Hắn lại nhắn tin cho Quý Thiên trên WeChat.
Cậu đi đâu mất rồi!
Cậu muốn gì đây? Chơi trò bỏ nhà ra đi à?
Nếu cậu muốn đi thì nói một tiếng với tôi chứ!
Vài tin nhắn rơi vào im lặng, không có phản hồi từ Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên bắt đầu thấy lo lắng.
Cậu dùng cách này để dọa tôi à?
Cậu mẹ nó có phải điên rồi không!
Trang WeChat của Quý Thiên vẫn im lìm, không có dấu hiệu "Đối phương đang nhập" hiện lên, như thể tài khoản này không còn người dùng, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy như đang tự nói chuyện một mình.
Chu Đỉnh Nguyên bị nghẹn, hắn lại không biết nên dồn giận vào đâu. Hắn đấm mạnh vào tường bước nhanh ra cửa, kéo mạnh tấm màn chắn xuống.
Chết tiệt, nếu Quý Thiên quay về vào giữa đêm, hắn chắc chắn sẽ không mở cửa cho y đâu. Nếu y có thể ra ngoài, thì tự mình tìm cách vào đi.
Vì nếu Quý Thiên có thể rời đi dễ dàng như thế, hắn cũng không muốn làm như mình quan tâm lắm, hắn nên làm gì thì làm, không có Quý Thiên thì mình cũng sống được thôi.
Chu Đỉnh Nguyên tức giận chạy lên lầu, lấy đồ chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa. Trước khi vào, hắn mở cửa sổ phòng ra, cũng không đóng cửa lại khi tắm, gió lạnh thổi vào phòng làm hắn run rẩy suốt lúc tắm.
Khi hắn đang run run bước ra khỏi phòng tắm, hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ đầu thò ra ngoài, gió lạnh cuốn theo đá vụn trên mặt đất, trời lặng lẽ, không có ai.
Quý Thiên vẫn chưa quay về.
Gió thổi làm rối tóc Chu Đỉnh Nguyên, tóc ướt dính vào da, bị gió thổi lạnh buốt.
Tốt thôi, không về thì thôi, Quý Thiên không về, vậy cũng chẳng ai ép mình phải sấy khô tóc rồi mới ngủ.
Chu Đỉnh Nguyên với mái tóc còn ướt sũng ngả người lên giường, hắn thuận tay kéo chăn trùm kín đầu. Buồn cười thật, là ai rời ai mà không sống nổi?
Bình thường cứ nằm xuống là ngủ ngay, nhưng hôm nay Chu Đỉnh Nguyên trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Trong bóng tối, hắn bất chợt lật chăn, tròn mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không. Quý Thiên thật sự đi rồi sao?
Nhà Quý Thiên chắc ở xa lắm, nếu không thì y đã về lâu rồi. Y đã từng nói cha mẹ đều qua đời, thế còn về làm gì? Cũng chưa từng nghe y nhắc đến họ hàng nào khác. Nếu thực sự có người thân, Quý Thiên ra ngoài lâu như vậy, sao chẳng ai tìm đến hết? Y rõ ràng là một người cô độc, tại sao lại nhất định phải rời đi? Y chẳng phải từng nói thích mình sao? Chỉ vì mình không ở bên y mà y bỏ đi? Có kiểu người nào thích người khác như vậy không!
Nhưng mà... Quý Thiên ngay cả chìa khóa cũng không mang theo, làm thế nào y mở được cửa? Y thậm chí không có chứng minh nhân dân, vậy y đi lại bằng phương tiện gì? Y thực sự đi xe đen à? Y không sợ bị bán đi sao?
Chu Đỉnh Nguyên bật dậy khỏi giường, hắn lo liệu Quý Thiên có gặp nguy hiểm gì không. Hắn cũng không tin vào vận rủi, liền gọi lại số điện thoại của Quý Thiên, nhưng vẫn không kết nối được.
Trong thời đại mạng lưới bao phủ rộng khắp thế này, làm gì có nơi nào mà tín hiệu luôn không có. Y chẳng lẽ thật sự bị bán đến một nơi hẻo lánh nào đó rồi ư? Giờ gọi trời không thấu, gọi đất không hay?
Trong đầu Chu Đỉnh Nguyên toàn là hình ảnh Quý Thiên bị nhốt trong một căn phòng chật hẹp tối tăm. Hắn vội vã lật chăn, cầm lấy quần áo định xuống lầu. Không được, một người sống lớn như vậy biến mất, hắn phải báo cảnh sát.
Đi được nửa chừng, bước chân hắn chậm lại. Nhưng mình phải nói thế nào với cảnh sát đây? Ngoài cái tên Quý Thiên ra, mình không biết gì về thông tin thân phận của y. Nhỡ... nhỡ đâu Quý Thiên không mất tích, vài ngày nữa y lại quay về, giờ mà mình báo cảnh sát rồi để họ biết Quý Thiên là người không có căn cước thì sau này y phải làm sao?
Chu Đỉnh Nguyên lập tức cảm thấy bế tắc, nhưng hắn cũng không thể ngồi yên chờ đợi. Suy đi tính lại, hắn quyết định gọi cho Chu Tích.
Từ sau đêm giao thừa hôm đó, Chu Tích và Chu Đỉnh Nguyên chưa liên lạc với nhau. Nửa đêm nhận được cuộc gọi từ hắn, Chu Tích có phần bất ngờ.
"Alo?"
Nghe giọng Chu Tích, Chu Đỉnh Nguyên như bám được chiếc phao cứu sinh. "Chu Tích, nếu... nếu bạn cậu là một người không có căn cước... rồi người đó mất tích... cũng không hẳn là mất tích, có thể vài ngày nữa sẽ về, nhưng giờ tôi không liên lạc được với người đó, tôi có nên báo cảnh sát không..."
Ban đầu còn nói là "bạn cậu", sau đó lại đổi thành "tôi". Chu Tích nghe giọng điệu lộn xộn của Chu Đỉnh Nguyên thì biết hắn đang thật sự hoảng loạn. Hắn có được bao nhiêu người bạn đâu, mà còn là người không có hộ khẩu chứ.
"Ý anh là Quý Thiên không thấy đâu à?"
Chu Đỉnh Nguyên im lặng. Làm sao Chu Tích đoán ra được vậy?
Chu Tích không ngờ Chu Đỉnh Nguyên liên lạc mvới mình lại vì Quý Thiên, "Anh thử liên lạc với gia đình anh ấy xem, bạn bè khác của anh ấy nữa, hoặc đến những nơi anh ấy từng sống mà tìm xem."
"Cha mẹ anh ấy đều qua đời, hình như cũng không có người thân hay bạn bè nào khác. Tôi không biết trước đây anh ấy ở đâu..."
Giọng Chu Đỉnh Nguyên càng lúc càng nhỏ, có lẽ ngay chính hắn cũng thấy chuyện này quá vô lý.
Chu Tích thở dài, lúc trước biết Quý Thiên là người không có căn cước cậu ta đã cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Chu Đỉnh Nguyên đã ba mươi tuổi, làm sao còn kết bạn với kiểu người không đáng tin như vậy? Ban đầu cậu ta không muốn can thiệp vào chuyện của Chu Đỉnh Nguyên, nhưng nếu hắn đã chủ động nhờ giúp đỡ, Chu Tích buộc phải nói ra.
"Chu Đỉnh Nguyên, anh chưa từng nghĩ rằng Quý Thiên là một kẻ lừa đảo à?"
Sao mà không nghĩ đến khả năng đó chứ, lúc đầu hắn còn báo cảnh sát nữa đây. Nhưng đó chỉ là lúc đầu thôi. Chu Đỉnh Nguyên biện bạch cho Quý Thiên: "Nhưng cậu ta chưa từng lừa tôi, còn giúp tôi kiếm tiền nữa. Cậu ấy chỉ là đầu óc không được bình thường..."
"Một người không có căn cước, đầu óc lại có vấn đề, chẳng phải càng đáng nghi hơn sao?" Chu Tích phân tích một cách tỉnh táo, "Anh nên kiểm tra xem trong nhà có mất đồ gì không."
Chu Đỉnh Nguyên không biết phải giải thích thế nào. Chu Tích chưa từng tiếp xúc với Quý Thiên, thế nên qua lời mình kể, có lẽ y giống như một kẻ thần kinh thật. Nhưng y... có thể là có vấn đề thật đi, nhưng y chưa làm chuyện gì trái đạo đức cả. Y... thích mình thì có trái đạo đức không? Cùng lắm là làm tổn thương mình, ngủ với mình rồi chạy. Đồ cặn bã.
"Không mất gì cả, thôi, tôi cúp máy đây."
Chu Đỉnh Nguyên cúp máy, chậm rãi lên lầu. Đến tầng hai, hắn không dừng lại mà tiếp tục đi lên tầng ba.
Phòng của Quý Thiên trên tầng ba, những nếp gấp trên giường đã trở nên không còn rõ ràng. Chu Đỉnh Nguyên mở tủ quần áo, bên trong treo ngay ngắn những bộ đồ hắn làm cho Quý Thiên, đầu giường còn đặt mấy quyển tạp chí.
Trong căn nhà này hầu như không có đồ vật nào thuộc về Quý Thiên, dấu vết y để lại rất mờ nhạt, tựa như y chưa từng đến đây vậy.
Tim Chu Đỉnh Nguyên như bị ai đó bóp nghẹt. Hai người họ ngày đêm bên nhau suốt thời gian qua, mỗi ký ức đều rõ ràng như vậy, làm sao Quý Thiên có thể chưa từng đến được chứ.
Ánh mắt Chu Đỉnh Nguyên dừng lại ở chân giường. Hắn như nhớ ra điều gì, hắn ngồi xổm xuống, xắn tay áo, cố gắng mò mẫm dưới gầm giường, mò một lúc lâu mà chỉ thấy toàn bụi. Hắn không cam lòng, lấy điện thoại bật đèn flash rồi cúi sát xuống để nhìn.
Sao lại không có gì hết? Rõ ràng hắn nhớ chiếc nhẫn Quý Thiên tặng bị mình ném xuống gầm giường, sao lại không tìm thấy nữa rồi?
Chu Đỉnh Nguyên ủ rũ đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay. Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy chiếc đồng hồ Quý Thiên để lại trên giá.
***
Chưa rõ Thiên hay Tích ai lớn hơn nên tạm để xưng hô vậy nha.