Khu họ sống là khu dân cư cũ không có bãi đỗ xe riêng nên chỉ có thể đậu xe ở những khoảng đất trống không cản trở lối đi.
Xe vừa tắt máy, một người từ ngoài nhìn qua kính chắn gió liền nhận ra Chu Đỉnh Nguyên ngồi ở ghế lái. "Ối dồi ôi, Tiểu Chu mua xe mới à!"
Một tiếng reo lên khiến ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn vào, chẳng mấy chốc chiếc xe bị các ông bà già vây quanh.
Chu Đỉnh Nguyên chống tay lên cửa xe, không xuống ngay mà hạ kính cửa sổ, hắn cười chào hỏi: "He he, mới mua đấy."
Các ông bà tuy không rành xe cộ, nhưng chỉ cần là xe, lại còn mới thì đều cảm thấy tốt, khen ngợi Chu Đỉnh Nguyên hết lời, nói hắn đúng là có tương lai.
"Tiểu Chu không hổ danh là người khu phố chúng ta, giỏi giang thật."
Nghe thế, lập tức có người muốn giới thiệu đối tượng cho Chu Đỉnh Nguyên.
"Tiểu Chu, con gái của một người bạn cũ của bác vừa tốt nghiệp đại học, hay là cậu thử gặp mặt xem?"
Nếu là trước đây, có lẽ Chu Đỉnh Nguyên đã cười toe toét đến tận mang tai. Nhưng bây giờ trước mặt Quý Thiên mà còn bị giới thiệu đối tượng thì chẳng khác nào hại hắn.
Một bác gái đã nghe về "tin đồn" của Chu Đỉnh Nguyên lên tiếng: "Đừng gán ghép bừa, Tiểu Chu đã có người yêu rồi."
Khi nói đến hai chữ "người yêu", bác gái còn khẽ liếc về phía Quý Thiên ngồi ở ghế phụ. Mọi người theo ánh mắt của bác nhìn qua, Quý Thiên nở một nụ cười lịch sự chào hỏi.
Ông bác vừa định giới thiệu đối tượng gãi đầu ngượng ngùng, dường như cũng nhớ ra đã nghe nói Chu Đỉnh Nguyên yêu một người đàn ông, nhưng trí nhớ kém nên ông quên mất.
"Vậy thôi bác không giới thiệu nữa, ha ha ha." Ông bác càng nhìn Quý Thiên càng thấy y mắt sáng mặt rạng, nghĩ mãi mới nhận ra đây chính là người sống cùng Chu Đỉnh Nguyên. Chứng mất trí nhớ già cả của ông phút chốc như được chữa khỏi. "Tiểu Quý, đừng để bụng nhé, bác cũng chỉ là có lòng tốt mà làm hỏng việc."
Hầu hết những người xung quanh đều đã sống hơn nửa đời người, cũng đã nhìn đủ mọi chuyện trên thế gian. Ở tuổi này, họ chẳng còn phản ứng mạnh với chuyện đồng tính luyến ái, mà ngược lại, chiếc xe mới có vẻ thu hút hơn.
Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên bị đám đông kéo lại hỏi han suốt một lúc lâu, đến mức phải kể luôn cả kế hoạch đi du lịch mới được để yên rời đi.
Về đến tiệm, Chu Đỉnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Những ông bà cụ này đâu đâu cũng tốt, chỉ có điều thích trò chuyện quá, bắt được cơ hội là nói mãi không ngừng, em đừng thấy phiền."
Quý Thiên rót một ly nước đưa cho Chu Đỉnh Nguyên. Ở đây được một thời gian y cũng đã quen với việc trò chuyện cùng những người lớn tuổi này rồi. Tuy không giao lưu nhiều, nhưng vẫn cảm nhận được thiện ý từ họ. Họ chỉ là quá cô đơn nên khi có người trẻ như Chu Đỉnh Nguyên bên cạnh, họ nói năng sôi nổi hơn thường ngày thôi.
"Cũng vui mà."
Chu Đỉnh Nguyên uống cạn nước, hắn nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Quý Thiên. "Vừa rồi họ giới thiệu đối tượng cho anh, em không giận chứ?"
Hắn lo nếu không nói rõ, Quý Thiên sẽ suy nghĩ lung tung. Không đoán được tâm tư của y, ắn dứt khoát hỏi thẳng để tránh những hiểu lầm không đáng có.
Nếu không nhắc, Quý Thiên cũng đã quên chuyện này, y lắc đầu.
"Thật không giận?" Chu Đỉnh Nguyên dò xét biểu cảm của Quý Thiên, nghĩ thầm sao có thể không giận được, ít nhất cũng phải ghen tí chứ. "Chẳng lẽ không bực chút nào?"
Quý Thiên thấy buồn cười. "Vậy anh muốn em giận à?"
"Anh tưởng ít nhất em cũng sẽ ghen chứ. Không lẽ mình mới quen nhau chưa bao lâu, em đã thấy chán rồi?" Chu Đỉnh Nguyên cố tình trêu y, hắn nói tiếp: "Em nói xem, sao có người giới thiệu cho anh mà không ai giới thiệu cho em?"
Dĩ nhiên là vì họ thân với Chu Đỉnh Nguyên hơn, quen thuộc hơn và cũng có thể vì trước đây hắn từng bày tỏ mong muốn tìm người yêu cho nên họ mới nhiệt tình như vậy.
Quý Thiên muốn nghe thử câu trả lời của Chu Đỉnh Nguyên. "Không biết."
Chu Đỉnh Nguyên ghé sát tai Quý Thiên, vẻ mặt thần bí: "Vì anh trông vừa dễ mến lại được lòng các cụ, còn em thì chỉ có mã ngoài đẹp. Đẹp không thôi thì chẳng ích gì, anh lại có dáng vẻ của người lo toan cho gia đình nên em phải thấy nguy cơ đi, vì anh rất được thị trường ưa chuộng đó."
Thấy vẻ mặt tự đắc của Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên không nhịn được cười, y chiều theo ý hắn: "Ừ, đúng là dễ mến thật."
Mặt Chu Đỉnh Nguyên đỏ bừng lên. Hắn cứ tưởng mình chiếm thế thượng phong, ai ngờ Quý Thiên bất ngờ thốt ra mấy lời tình cảm làm hắn không khỏi bối rối.
May là vừa vặn tiếng chuông điện thoại ngắt ngang cuộc đối thoại. Chu Đỉnh Nguyên giả bộ bận rộn, móc điện thoại từ túi ra.
"Alo!"
Giọng hắn vang to, cố ý để Quý Thiên không nghe ra sự lúng túng.
"Alo? Đỉnh Nguyên, là dì đây."
Giọng người phụ nữ nghe vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, Chu Đỉnh Nguyên hạ điện thoại nhìn màn hình, là một số không được lưu trong danh bạ.
Bác gái? Mẹ của Chu Tích?
Chu Đỉnh Nguyên không chắc chắn lắm: "Dì là...?"
Người ở đầu dây bên kia như nhận ra sự nghi ngờ trong giọng nói của Chu Đỉnh Nguyên, đối phương đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây Chu Tích có liên lạc với cậu không?"
Quả nhiên là mẹ của Chu Tích. Chu Đỉnh Nguyên lập tức cảm thấy có điều bất thường, hắn hắng giọng đáp: "Vâng, gần đây có gọi vài lần."
Lần cuối Chu Tích trò chuyện tử tế với hắn là hai tháng trước, lúc đó Chu Tích vẫn đang đau đầu vì chuyện đối tượng giúp đỡ của mình. Sau đó cũng có gọi vài cuộc điện thoại nhưng chỉ nói chuyện sơ qua, không có gặp mặt. Tính ra đã lâu rồi Chu Tích không ghé thăm, cũng không nhắc gì đến chuyện qua đây ăn cơm.
Nhớ lại lần trước Chu Tích kể đối tượng giúp đỡ của mình là một người có vấn đề thần kinh, Chu Đỉnh Nguyên lập tức hỏi: "Bác gái, có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi không?"
Điện thoại im lặng một lúc. Nếu không nghe thấy tiếng ồn nhỏ trong nền, Chu Đỉnh Nguyên còn tưởng đối phương đã cúp máy.
Kế bên, Quý Thiên dùng khẩu hình nhắc nhở: "Có thể không tiện nói qua điện thoại."
Chu Đỉnh Nguyên liền hiểu ý: "Có phải dì không tiện nói qua điện thoại không?"
"Cậu rảnh không? Dì muốn gặp cậu chút."
Chu Đỉnh Nguyên ngơ ngác nhìn Quý Thiên, thầm nghĩ nếu mẹ của Chu Tích đang ở trong thành phố thì cũng phải mất vài giờ nữa mới tới được. Nhưng không ngờ bà ấy lại nói tiếp: "Bác đã đến huyện rồi, vừa xuống taxi đây, đang ở ngoài con hẻm nhà cậu."
Chu Đỉnh Nguyên suýt nữa rớt cả cằm, nhưng người ta đã đến rồi, hắn không thể từ chối: "Dì tới đi, tôi cũng đang ở nhà. Dì có biết vị trí cụ thể không?"
"Dì biết, làm phiền cậu rồi."
Cúp điện thoại, Chu Đỉnh Nguyên vẫn còn kinh ngạc, hắn không biết nên đón tiếp mẹ của Chu Tích như thế nào. Quý Thiên phản ứng nhanh, y lập tức dọn dẹp tầng trệt gọn gàng. Chu Đỉnh Nguyên đang định khen y thì ngay lúc đó hai bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện ở cửa. Ngoài mẹ của Chu Tích, còn có một vị khách không mời mà đến - Ông bố của hắn.
Chu Duệ Tiến bước vào với gương mặt nghiêm nghị, rõ ràng ông rất không muốn đặt chân vào nơi này. Rốt cuộc là Chu Tích đã xảy ra chuyện gì mà khiến Chu Duệ Tiến phải đích thân đến đây tìm hắn vậy?
Mẹ của Chu Tích sợ Chu Duệ Tiến và Chu Đỉnh Nguyên xung đột, bà nhẹ nhàng kéo tay ông rồi quay sang mỉm cười dịu dàng với Chu Đỉnh Nguyên: "Đỉnh Nguyên à, thật ngại quá, làm phiền cậu rồi."
Chu Đỉnh Nguyên không cảm thấy bị làm phiền, hắn coi như nể mặt Chu Tích. Hắn mời hai người vào ngồi, còn đặc biệt lấy bộ ly chưa dùng lần nào trong nhà ra pha trà. Sau đó, hắn chỉ trò chuyện với mẹ Chu Tích, hoàn toàn phớt lờ Chu Duệ Tiến: "Bác gái, Chu Tích xảy ra chuyện gì à?"
Nhắc đến Chu Tích, nụ cười trên mặt bà thoáng chùng xuống, lộ rõ sự mệt mỏi như thể đã già đi cả chục tuổi, "Đỉnh Nguyên, cậu có biết Chu Tích có một đối tượng giúp đỡ bị tật ở chân không?"
Làm sao mà không biết được? Người đó còn là một kẻ thần kinh đồng tính nữa. Chu Đỉnh Nguyên cau mày: "Có phải tên thần kinh đó phát bệnh rồi đánh cậu ấy bị thương không?"
Mẹ của Chu Tích sững người, biểu cảm rất phức tạp, cuối cùng bà chỉ lắc đầu.
"Vậy cậu ấy bị thiệt thòi gì sao? Tên thần kinh đó đã què mà còn không yên phận? Các bác đã liên lạc với cậu ấy chưa?"
Một loạt câu hỏi được hắn thốt ra, không cho đối phương cơ hội trả lời. Lúc này, Quý Thiên ngồi bên nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay hắn ngăn lại: "Anh đừng hỏi dồn dập vậy, làm sao bác trả lời được?"
Chu Duệ Tiến từ lúc vào đến giờ vẫn chưa nói câu nào, đột nhiên sắc mặt ông thay đổi. Ông nhìn chăm chăm vào bàn tay đang chồng lên nhau của hai người rồi lớn tiếng hỏi: "Hai đứa có quan hệ gì?"
Câu hỏi này làm Chu Đỉnh Nguyên ngớ người. Không phải vì sợ tiết lộ mối quan hệ với Quý Thiên, mà vì không ngờ Chu Duệ Tiến lại nhạy cảm đến vậy. Rõ ràng hắn và Quý Thiên không có hành động gì vượt quá giới hạn, cũng không làm gì khiến người ta hiểu lầm. Làm sao Chu Duệ Tiến lại hỏi như vậy?
Thấy hắn im lặng, Chu Duệ Tiến bật dậy, mặt mày dữ tợn chỉ vào tay hắn run rẩy: "Từ lúc bước vào tôi đã thấy lạ. Nhà này sao lại có thêm một người đàn ông lạ mặt? Hai người có quan hệ gì? Có phải cậu dạy thằng Chu Tích... đồng tính... làm bậy không?"
Chu Đỉnh Nguyên là người nóng nảy, đặc biệt khi đối diện với ông bố chết tiệt này. Ai to giọng hơn với ai chứ? Đây là nhà ai còn không biết à.
"Tôi sống với ai liên quan gì đến ông? Ông nghĩ mình là chủ nhà à? Ông là cái thá gì mà hét to thế? Người ta không biết còn tưởng đây là nhà ông đấy." Chu Đỉnh Nguyên cười lạnh, "Tôi làm bậy cái gì? Tôi chỉ làm với mỗi cậu ấy, còn sạch sẽ hơn đời sống tình cảm của ông nhiều!"
Mặt Chu Duệ Tiến lúc trắng lúc xanh. Ông chỉ tay vào hắn, gân cổ lên: "Mày dám nói chuyện với bố mày kiểu đó à? Mẹ mày dạy mày kiểu gì? Không có tí giáo dục nào!"
"Ông còn dám nhắc đến mẹ tôi? Nếu không phải bà bảo tôi đừng chấp nhặt với ông, ông nghĩ ông còn có thể bước vào nhà này đứng đây nói chuyện với tôi à?"
Mẹ của Chu Đỉnh Nguyên trước khi qua đời luôn dặn dò hắn, đừng để ảnh hưởng bởi thế hệ trước, hãy buông bỏ những chuyện giữa hắn và bố mình mà sống cuộc sống của chính hắn, cuộc sống của Chu Đỉnh Nguyên.
"Ông là bố cái kiểu gì chứ? Ông nghĩ chỉ cần gieo một cái hạt giống là đủ làm cha à?"
Chu Duệ Tiến vốn là một người đàn ông kiêu ngạo và tự cao, ông ta lập tức nổi cơn thịnh nộ. Mặt đỏ phừng phừng, cổ nổi gân xanh, ông định giơ tay lên thì một bóng người cao lớn đã đứng chắn trước mặt Chu Đỉnh Nguyên.
Đó là Quý Thiên. Y không chỉ chặn lại mà còn nắm chặt lấy cổ tay của Chu Duệ Tiến, "Chú à, bớt nóng."
Lực tay của Quý Thiên mạnh đến mức Chu Duệ Tiến không thể vùng ra, cổ tay ông nóng rát như bị thiêu đốt. Ông giận dữ nhìn chằm chằm Quý Thiên, nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc nghiến răng trừng mắt.
Mẹ của Chu Tích vội bước tới chen vào giữa hai người, thấp giọng mắng Chu Duệ Tiến: "Ông làm cái gì thế? Chúng ta là người đi nhờ vả, sao ông không thể giữ thái độ gì hết."
Bà kéo Chu Duệ Tiến ra khỏi cửa, sau đó quay lại với vẻ mặt đầy áy náy: "Thật xin lỗi cậu, Đỉnh Nguyên. Tính ông ấy nóng nảy quá."
Chu Đỉnh Nguyên không giống như Chu Duệ Tiến, hắn không phải kiểu người thiếu văn hóa làm bừa khiến người vô tội phải chịu. Hắn thở dài một hơi, đoán rằng Chu Tích nhất định là đã dính líu tới người thần kinh kia rồi.
"Dì à, Chu Tích có phải là ở bên nhau với người đối tượng hỗ trợ đó không?"
Mắt của mẹ Chu Tích đỏ lên, "Cha nó không đồng ý, hai cha con cũng cãi nhau một trận, Chu Tích cũng lần đầu tiên cãi lại bố nó như vậy. Chúng tôi gọi điện cho nó thì nó không nghe, nhà cũng không có ai, nghe nói nó còn xin nghỉ nửa tháng, trước đây nó hay báo trước cho tụi dì, dì nghĩ chắc cậu có thông tin gì về nó nên mới đến tìm cậu, điện thoại chúng tôi không được, nhưng cậu thì chắc sẽ nghe máy."
"Cũng lâu rồi tôi chưa gặp Chu Tích." Chu Đỉnh Nguyên có chút khó xử, "Tôi sẽ cố gắng, nếu liên lạc được với cậu ấy rồi tôi sẽ thông báo cho dì ngay."
Mẹ Chu Tích liên tục cảm ơn vài lần, đột nhiên có người gọi tên Chu Duệ Tiến, ba người quay lại nhìn cửa thì thấy Chu Duệ Tiến đã bị mấy ông bà lão vây quanh như khỉ.
"Đây chẳng phải là... Chu Duệ Tiến sao?"
Ở đây, chuyện nhỏ cũng có thể truyền đi khắp nơi, chuyện Chu Duệ Tiến bỏ vợ bỏ con đã nhanh chóng bị đưa ra bàn tán.
"Chắc là biết Tiểu Chu kiếm được nhiều tiền, mua xe mới rồi, giờ hối hận muốn quay lại tìm con trai chứ gì?"
Chu Duệ Tiến vừa mới tức giận còn chưa xong đã gặp mấy người già đầu cũng bạc cả rồi, ông không biết phản bác thế nào. Nếu có xung đột có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ông chắc chắn không thoát được, không kịp lo cho vợ nữa, ông chạy mất dạng.
Mẹ Chu Tích vội vàng tạm biệt Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên rồi đuổi theo.
Mấy người đứng ngoài thấy vậy tốt bụng nhắc nhở Chu Đỉnh Nguyên, "Tiểu Chu, đừng có mềm lòng với Chu Duệ Tiến, đừng đưa cho ông ta một xu nào."
Chu Đỉnh Nguyên bị cái giọng đầy căm phẫn của họ làm cho bật cười, hắn lớn tiếng phụ họa: "Tất nhiên rồi."
Sau khi mọi người tản đi, Quý Thiên kéo Chu Đỉnh Nguyên vào phía sau bức màn.
"Anh định làm thế nào?"
Mẹ Chu Tích đã đến tìm mình, mình cũng phải giúp một chút liên lạc với Chu Tích, "Gọi điện cho Chu Tích hỏi thử, nếu có thể khuyên thì phải khuyên, ít nhất cũng phải gặp mặt một lần."
Còn chuyện giữa cậu ấy với cái người thần kinh đó, hắn chắc chắn không can thiệp được.
Chu Đỉnh Nguyên càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, hắn nhíu mày nhìn Quý Thiên từ đầu đến chân, "Các cậu thần kinh làm gay đều mạnh mẽ vậy à?"
Thật là kỳ quái, người như Chu Tích mà cũng bị một người gay làm cho rối ren.