"Anh xấu hổ à?"
Bị Quý Thiên vạch trần ngay tại chỗ, Chu Đỉnh Nguyên mất hết thể diện, hắn cãi lại với vẻ tức giận: "Xấu hổ cái gì chứ, em nhìn em đi, nhìn thì giống người đàng hoàng thế mà sao mặt dày quá vậy?"
Quý Thiên hỏi ngược lại: "Không phải anh bảo em ôm anh đến chỗ máy may sao?"
"Anh nói là bế lưng! Bế lưng! Ai bảo em bế anh vậy, thả anh xuống, anh tự đi được." Chu Đỉnh Nguyên giãy giụa mấy cái trong không trung, nhưng Quý Thiên không nhúc nhích, y vẫn không có ý định thả hắn ra. Trước đó đã thấy thằng nhóc này khỏe quá mức bình thường, sao có thể là người nhìn yếu ớt lại có sức mạnh đáng sợ vậy.
Quý Thiên như không nghe thấy, "Anh đúng là xấu hổ rồi, sao còn không chịu thừa nhận?"
Chu Đỉnh Nguyên lớn tiếng phản đối, hắn cố gắng dùng cách này để biện minh cho mình: "Làm gì có chuyện đó thì sao anh phải thừa nhận? Em thả anh xuống ngay!"
Quý Thiên không những không thả hắn xuống mà còn đổi cách ôm, bế Chu Đỉnh Nguyên theo chiều đứng, vẻ mặt như thể nếu hôm nay Chu Đỉnh Nguyên không chịu thừa nhận, y sẽ không buông tay.
Chu Đỉnh Nguyên chưa bao giờ cảm thấy mình cao như vậy, hắn ôm cổ Quý Thiên thôi không giãy giụa nữa, dù sao cũng là Quý Thiên tốn sức, hắn cứ tiết kiệm sức lực vậy, để xem ai kiên trì lâu hơn.
Trong lúc hai người giằng co, một giọng nói từ đầu hẻm vọng lại: "Tiểu Chu, hôm nay cậu có mở cửa không?"
Chết tiệt! Có khách đến, giọng nói càng lúc càng gần, Chu Đỉnh Nguyên nắm đầu Quý Thiên lắc lắc, "Có người tới rồi, em nhanh thả anh xuống."
Quý Thiên vững vàng như núi, không hề động đậy.
Mẹ!
Chu Đỉnh Nguyên chịu thua, Quý Thiên cái tên này không sợ mất mặt, nhưng hắn còn mặt mũi, "Được rồi, được rồi, anh thừa nhận rồi, thả anh xuống!"
Ngay trước khi khách bước vào cửa tiệm, Quý Thiên rộng lượng thả Chu Đỉnh Nguyên xuống, còn chu đáo chỉnh lại quần áo cho hắn rồi ung dung ngồi lại ghế dài quen thuộc, trên mặt y không hề có biểu hiện gì như thể mọi chuyện không hề xảy ra.
Chu Đỉnh Nguyên tim đập thình thịch, một là lo sợ bị người ta cười nhạo, hai là vừa rồi bị bế cao khiến hắn hơi loạn nhịp, ba là chơi đùa với Quý Thiên khiến hắn cảm thấy như tim mình bị xao động quá mức như có con nai điên chạy loạn vậy, cũng ba mươi tuổi rồi, sao còn như thiếu nữ thẹn thùng thế này.
Nếu bị Quý Thiên phát hiện tim mình đập nhanh, không biết y sẽ cười nhạo mình thế nào nữa.
"Tiểu Chu, bà mang cháu gái tới làm bộ đồ lụa cho mát mẻ, mùa hè cũng sắp tới rồi."
Chu Đỉnh Nguyên để cô bé tự chọn hoa văn mình thích rồi giúp cô bé đo kích thước, nhận tiền đặt cọc và tiễn khách đi, tim hắn lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn vào trong, kẻ gây họa Quý Thiên vẫn ung dung nằm trên ghế dài xem điện thoại.
Chu Đỉnh Nguyên tức giận tiến lên định tìm lại thể diện, Quý Thiên như thể có mắt trên đầu, từ từ lên tiếng, "Anh phải gọi lại cho mẹ của Chu Tích."
Vừa nghe Quý Thiên nói, Chu Đỉnh Nguyên giật nảy mình, hắn chu miệng, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho mẹ của Chu Tích.
Mẹ Chu Tích có lẽ đang chờ điện thoại đã lâu, vừa nghe máy liền nói: "Đỉnh Nguyên, Chu Tích nói sao rồi?"
"Dì, tôi liên lạc được với Chu Tích rồi, cậu ấy hứa sẽ tìm thời gian liên lạc với dì." Chu Đỉnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói thêm, "Dì này, Chu Tích đã là người trưởng thành rồi, dì cũng đừng quá lo lắng, gặp mặt đừng cãi nhau, có gì thì nói cho rõ."
Mẹ Chu Tích nghẹn ngào, "Cảm ơn cậu Đỉnh Nguyên."
Chu Đỉnh Nguyên định an ủi thêm mấy câu nhưng lại không biết phải nói gì, dù đã liên lạc được với Chu Tích nhưng kết quả có thể không làm bà hài lòng, "Không có gì đâu, giờ dì gọi cho Chu Tích, chắc cậu ấy sẽ nghe máy."
Kết thúc cuộc gọi, Chu Đỉnh Nguyên quay lại ngồi xuống bên chiếc máy may, hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Em nói xem, Chu Tích có thật sự bị anh ảnh hưởng không?"
Quý Thiên không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau Chu Đỉnh Nguyên, vỗ vai hắn rồi đem người quay lại.
"Anh đừng nghĩ linh tinh, cậu ấy kiên định hơn anh nhiều, tính cách đâu dễ bị người khác ảnh hưởng như vậy." Quý Thiên giờ đã hoàn toàn hiểu được việc mình và Chu Đỉnh Nguyên ở bên nhau có ý nghĩa gì trong xã hội này, không dễ dàng như y tưởng, càng không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Nếu không nhờ người xung quanh tốt bụng, họ có thể phải chịu đựng nhiều ánh mắt kỳ thị.
Chu Đỉnh Nguyên nắm chặt cánh tay Quý Thiên, vẻ mặt như kẻ chiến thắng, "Anh đang lo không bắt được em đây, em cũng tự mình đưa đến cửa đúng không?"
Quý Thiên không phòng bị, y bị lực đẩy của Chu Đỉnh Nguyên đẩy về phía trước, suýt nữa lao vào lòng hắn.
Chu Đỉnh Nguyên nhân cơ hội ôm chặt Quý Thiên, hắn cười đắc ý, "Em cũng thiệt là nha, giờ sao lại nhảy bổ vô lòng ngực anh rồi? Vừa rồi chẳng phải em còn mạnh mẽ lắm sao?"
Sau khi hoàn hồn lại, Quý Thiên bình thản liếc mắt về phía chiếc máy may.
"Làm gì?" Chu Đỉnh Nguyên nhướng mày, "Giờ xin tha cũng không kịp đâu."
"Em đâu có xin tha, em chỉ là muốn nhắc anh nếu không làm ngay thì sẽ muộn."
Chu Đỉnh Nguyên tức giận đến mức mài răng ken két, hắn không tình nguyện thả Quý Thiên ra, ngồi xuống trước chiếc máy may nhưng không quên nói thêm vài lời đe dọa, "Em cứ đợi đó, đợi anh làm xong việc rồi tính sổ với em ngay."
Không chỉ có Chu Đỉnh Nguyên làm thêm giờ, Quý Thiên cũng phải hoàn thành tác phẩm trước khi đi du lịch, đây là tác phẩm đầu tay của y, thành tích cũng không tệ. Sau khi tham khảo ý kiến của biên tập viên về việc gia nhập V thì bài viết bắt đầu tính phí, thu nhập rất khả quan.
Nhìn thấy tiểu thuyết đã hoàn thành, Quý Thiên vẫn không có tài khoản cá nhân, độc giả chỉ có thể giao lưu với y qua phần bình luận. Có người hỏi khi nào y sẽ ra tác phẩm tiếp theo, có thể viết về "xe" không.
Quý Thiên thấy vậy trả lời lại, "Đợi tôi và người yêu đi du lịch về rồi nói tiếp."
Còn về câu hỏi liên quan đến "xe", y trả lời dứt khoát là không.
Dưới bài bình luận đó là một đợt than thở, Quý Thiên không nhìn thêm nữa đóng máy tính lại, y xoa nhẹ sống mũi rồi chuyển ánh mắt sang Chu Đỉnh Nguyên, người đang ngồi trước chiếc máy may. Y không lên tiếng ngắt lời, chỉ yên lặng đợi cho đến khi Chu Đỉnh Nguyên duỗi thẳng người, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, rồi vươn một cái giãn cơ với biên độ lớn.
"Á!!!!" Chu Đỉnh Nguyên hét lên đến mức thiếu không khí mà hoa mắt mới dừng lại, "Quý Thiên! Xong rồi!"
Quý Thiên bước lại gần, đặt tay lên vai Chu Đỉnh Nguyên, "Vất vả rồi."
May mà cửa đã đóng, xung quanh là những người già sống gần đó, nếu không với tiếng hét như vậy chắc chắn sẽ bị phàn nàn.
"Ngày mai có thể gọi ship đi rồi."
Chu Đỉnh Nguyên ngửa đầu ra sau, để gáy tựa vào ngực Quý Thiên, "Em cũng viết xong rồi à?"
"Ừm."
"Chắc em cũng làm xong kế hoạch du lịch rồi nhỉ?"
"Ừm." Quý Thiên đã tham khảo các kế hoạch du lịch khác rồi dựa theo sở thích của hai người tự mình soạn một kế hoạch du lịch tự túc.
Chu Đỉnh Nguyên không rời mắt khỏi Quý Thiên, lại hỏi: "Vậy mấy thứ mua trên mạng đã đến chưa?"
"Đến rồi, còn một số thứ chưa mua, không phải đã nói là mai đi ra phố mua sao?"
"Hành lý chuẩn bị xong chưa?"
"Hành lý xong rồi, những gì cần chuẩn bị trước đều đã làm xong."
Chu Đỉnh Nguyên đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng tắt các thiết bị điện ở tầng một rồi kéo Quý Thiên chạy lên lầu, "Mấy ngày qua mệt chết anh rồi, trước khi ra ngoài, chúng ta làm một lần ở nhà đi."
"A?" Quý Thiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, y định bảo Chu Đỉnh Nguyên chậm lại nhưng vẫn cố gắng theo kịp bước chân hắn.
Khi lên đến tầng hai, Chu Đỉnh Nguyên bất ngờ dừng lại, chưa để Quý Thiên kịp mở miệng, hắn chợt nảy ra một ý tưởng, "Chúng ta lên mái nhà đi, trên đó mát hơn."
Họ chưa thử ở ngoài trời bao giờ, dù là trên mái nhà nhà mình, nhưng dù sao cũng là mái nhà ngoài trời, có hơi ngại một chút.
Khi thấy Quý Thiên không phản đối, Chu Đỉnh Nguyên định đi lên lầu, nhưng Quý Thiên nhanh chóng ngăn lại.
"Làm gì vậy?" Chu Đỉnh Nguyên ngạc nhiên hỏi.
"Tắm trước đi."
Chu Đỉnh Nguyên tặc lưỡi, lúc này tắm làm gì, "Tắm xong rồi lại tắm, lúc xong việc rồi cũng phải tắm."
"Tắm trước." Quý Thiên kiên quyết.
Chu Đỉnh Nguyên nóng ruột, "Em có làm hay không?"
"Làm, nhưng tắm trước." Quý Thiên không buông tay, dù muốn làm nhưng cũng phải tắm trước.
Chu Đỉnh Nguyên gấp đến độ giậm chân, "Giờ anh đang nóng máu đây, tắm xong thì hết hứng mất!"
Quý Thiên có hiểu cảm giác này không vậy. Sao có thể đánh thức người ta dậy ăn sáng rồi lại tiếp tục mơ được.
"Nếu anh không muốn động, em có thể giúp anh tắm." Quý Thiên nói rồi hôn nhẹ lên khóe miệng của Chu Đỉnh Nguyên.
Chu Đỉnh Nguyên nắm chặt tay nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể vội vàng đi vào phòng tắm với Quý Thiên.
Đêm đã xuống, nhiệt độ thấp hơn ban ngày, nhưng gió đêm vẫn mang theo hơi nóng ẩm. Chu Đỉnh Nguyên bước ra từ phòng tắm mà cả người đỏ rực. Quý Thiên thò đầu ra khỏi phòng tắm.
"Trên mái không có giường."
Chu Đỉnh Nguyên chỉ còn cách mang chiếc giường sắt từ phòng tầng ba lên mái nhà. Hắn nghĩ rằng khi giường đã được đặt xong thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Quý Thiên lại lên tiếng.
"Buổi tối chắc chắn sẽ có rất nhiều muỗi."
Chu Đỉnh Nguyên lại phải kéo màn chống muỗi, còn đốt một nén nhang muỗi không có tác dụng gì. Quý Thiên còn muốn nói thêm, nhưng hắn đã nhanh chóng bước tới chặn miệng Quý Thiên lại.
"Đừng nói nữa, em làm cái gì vậy? Nếu em còn nói nữa anh không làm nữa đâu."
Không biết câu này là đe dọa ai, nhưng lúc này Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy hơi thở nóng hổi.
Quý Thiên tách tay của hắn ra khỏi môi mình, "Không mang bao cao su lên."
Chu Đỉnh Nguyên không mang thứ cần thiết lên, nhưng người chịu thiệt là hắn. Chu Đỉnh Nguyên giận tím người nhưng lại không thể không cần thứ đó được.
Quý Thiên thấy vẻ mặt của Chu Đỉnh Nguyên đang tức mà lại không có chỗ trút giận, y cảm thấy khá buồn cười, "Em đi lấy đây."
Cuối cùng cũng nói được một câu của con người.
Quý Thiên vừa mới đi một lát, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy ngồi không yên, hắn đứng ở cửa cầu thang nhìn ra. Hắn định gọi Quý Thiên nhanh lên, thì đã nhìn thấy bóng dáng của Quý Thiên xuất hiện.
"Vội vã vậy?" Quý Thiên thấy Chu Đỉnh Nguyên đang nhìn mình với vẻ mặt nôn nóng.
Chu Đỉnh Nguyên không sợ Quý Thiên cười nhạo, hắn lao vào màn chống muỗi, nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Quý Thiên mà hắn cảm thấy tức giận, "Em không vội thì sao lại dính chặt vào anh vậy?"
"Em có nói là không vội đâu." Quý Thiên thành thật đáp, y ôm Chu Đỉnh Nguyên, hôn hắn, "Anh còn nhiệt tình hơn cả Omega trong kỳ động dục nữa."
Chu Đỉnh Nguyên ngồi lên người Quý Thiên, "Tính sổ với em đây, tưởng anh quên à?"
Quý Thiên rất thích vẻ mặt của Chu Đỉnh Nguyên khi giả vờ mạnh mẽ, y đưa bao cao su cho hắn, "Vậy anh giúp em đeo đi."
Cứ như mọi chuyện đều nằm trong tay Quý Thiên vậy, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy kịch bản sai sai, nhưng hắn lại không tìm ra chỗ bất hợp lý.
"Anh nói anh vội, mà bảo anh đeo lại cứ lề mề."
Chu Đỉnh Nguyên không muốn nghĩ nhiều, hắn vội vã giật bao cao su, "Đeo thì đeo!"