• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Đỉnh Nguyên hấp tấp chạy xuống lầu, giữa những âm thanh ồn ào của chợ sáng, hắn "xoẹt" một cái kéo cuộn cửa sắt lên, chọn một vị trí ngay trung tâm để dán tờ giấy thông báo. Mấy người hàng xóm quen thuộc nhanh chóng tụ tập lại, tò mò hỏi han.

"Tiểu Chu, mấy hôm nay không buôn bán à?"

"Có chuyện vui gì thế?"

"Cậu sắp cưới vợ rồi?"

Mọi người thi nhau nói, khiến Chu Đỉnh Nguyên không biết phải đối đáp ra sao. Hắn nào có biết chuyện vui gì đâu, cùng lắm là hắn có thêm một cô vợ thôi.

Nhìn tờ thông báo ngớ ngẩn kia, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy điều buồn cười hơn chính là bản thân mình lại nghe theo ý của Quý Thiên mà làm. Hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, đuổi hết đám người xem náo nhiệt đi rồi quay trở lại tiệm của mình.

Chu Đỉnh Nguyên lòng đầy lo lắng cho Quý Thiên, bước chân lên lầu nhanh hơn hẳn. Còn chưa lên đến tầng ba hắn đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc. Nồng đến mức hắn nghi ngờ nhà mình vừa trải qua một cuộc "khủng bố" bằng thuốc Đông y vậy.

Hắn bỗng thấy hơi lo lắng, dù sao mùi này phát ra từ người Quý Thiên. Hắn đã chấp nhận chuyện Quý Thiên là một kẻ kỳ quái, nhưng vẫn sợ y xảy ra tình trạng gì khó xử lý.

Chu Đỉnh Nguyên vừa định tăng tốc thì ngay khúc ngoặt lên tầng ba, Quý Thiên đã không mặc chỉnh tề quần áo chạy bổ ra tìm hắn rồi.

"**, anh bảo em nằm yên trên giường rồi mà?"

Quý Thiên mồ hôi đầm đìa, mắt đỏ ngầu, hơi thở cũng gấp gáp. Vừa nhìn thấy Chu Đỉnh Nguyên, y giống như một con thú hoang phát hiện ra con mồi, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay hắn kéo người vào lòng siết chặt không buông.

"Chu Đỉnh Nguyên..."

Nhiệt độ cơ thể Quý Thiên nóng đến đáng sợ, hơi thở ẩm nóng phả thẳng vào cổ Chu Đỉnh Nguyên. Y hôn lên yết hầu của hắn một cách bất an, nụ hôn dần dần biến thành cắn xé như không thể kiềm chế.

"Ái!" Chu Đỉnh Nguyên khẽ kêu vì đau. Cái gì mà căng thẳng thế này chứ? Một tay hắn ôm lấy eo Quý Thiên, tay kia cố gắng kiềm chế y lại. Nhưng Quý Thiên vừa bướng vừa mạnh, hoàn toàn không ngừng được, "Em bị làm sao thế hả?"

"Chu Đỉnh Nguyên... Em đã nói với anh rồi mà, kỳ mẫn cảm của em đến rồi..."

Chu Đỉnh Nguyên đã quên béng mất chuyện đó. Bị y vừa hôn vừa sờ soạng, đầu óc hắn cũng bắt đầu mơ màng, "Kỳ mẫn cảm cái quái gì? Anh chỉ biết kỳ sinh lý thôi, em cũng bị "đến tháng" à?"

Hai người như gà vịt nói chuyện, Quý Thiên thật sự không có tâm trạng để giải thích thêm với Chu Đỉnh Nguyên. Y không còn kiên nhẫn quay về phòng, lập tức đẩy hắn ngã xuống chiếc ghế lười gần đó.

Quý Thiên luống cuống cởi quần áo của mình. Một bộ đồ ngủ đơn giản thôi mà như đang cố tình đối nghịch với y, mãi vẫn không kéo xuống được.

Chu Đỉnh Nguyên giữ tay Quý Thiên lại, nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của y thì hắn thở dài bất lực, sau đó tự mình giúp y cởi đồ ngủ ra, "Kỳ mẫn cảm cái gì, anh mẹ nó thấy em là cắn thuốc thì có."

Lời còn chưa dứt, vừa kéo quần ngủ của Quý Thiên xuống, cây dương v*t khổng lồ kia gần như bật khỏi cạp quần, lắc lư vài cái trong không trung rồi thẳng thắn chọc vào lòng bàn tay hắn.

**! Sao mà lớn dữ vậy!

Đây không phải lần đầu tiên thấy thứ này của Quý Thiên, nhưng những lần trước không rõ ràng cụ thể đến vậy. Lần này thứ đồ khổng lồ ấy lại ngang nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, Chu Đỉnh Nguyên không kịp trở tay.

Kích thước lớn thế này, lần trước làm sao mà đưa vào được chứ? Bảo sao sáng hôm sau hắn đi chật vật quá trời, mông cũng đau mấy ngày liền. Hay lần này để mình on top nhỉ? Chu Đỉnh Nguyên hắn đâu phải không làm được.

Không biết Chu Đỉnh Nguyên đang nghĩ gì, Quý Thiên thấy hắn mãi không hành động thì sốt ruột không chịu nổi. Y cúi xuống, đè lên người Châu Đỉnh Nguyên, bàn tay lớn giữ chặt lấy cạp quần của hắn, dùng lực mạnh một cái, kéo tuột cả quần lẫn đồ lót của Chu Đỉnh Nguyên xuống.

Gió thổi làm mông hắn lạnh căm căm, lúc này hắn mới hồi thần, che mông lại giãy dụa nói: "Nếu không thì để anh tới đi, cái vật này của em dọa người quá.."

Quý Thiên phát ra tiếng mũi đầy gấp gáp, dòng khí nóng như không kịp thoát ra ngoài, hơi nóng hừng hực thiêu đốt tâm trí y làm y không thể suy nghĩ rõ ràng. Lúc này, y chỉ có thể làm theo bản năng của một Alpha. Quý Thiên đè đầu gối Chu Đỉnh Nguyên lại, đỉnh dương v*t muốn cắm vào.

"A!" Chu Đỉnh Nguyên sợ tới mức siết chặt bên trong lại, trốn trái trốn phải, "Em cứ vậy tiến vào là muốn đâm chết anh hay gì?"

Quý Thiên vẫn là nghĩ đến Chu Đỉnh Nguyên, nghe được lời này y liền ngừng lại. dương v*t cứng đến mức muốn nổ tung, y khẽ ưm một tiếng như đang làm nũng với hắn.

Âm thanh đó không giống với tiếng rên rỉ của nữ chính trong AV, không mềm mại, không yếu ớt mà trầm khàn đầy mê hoặc, tai Chu Đỉnh Nguyên bất giác thấy ngứa ngáy.

Lỗ sau mà không làm công tác chuẩn bị thì khỏi cần so với Quý Thiên làm gì, hắn nhảy thẳng vô bệnh viện trước y luôn. Nhưng hắn không đẩy nổi Quý Thiên ra, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dỗ dành ôm y vào phòng tắm. Trong nhà không có dầu bôi trơn, đành lấy tạm sữa tắm.

Chu Đỉnh Nguyên không có kinh nghiệm, phía sau còn không thấy tới, chỉ có thể khuếch trương đầy miễn cưỡng. Một bên hắn nén cảm giác là lạ, bên còn lại thì thầm phỉ nhổ chính mình, bị Quý Thiên làm đã đành, lần này mình còn tự phải rửa sạch sẽ mông chủ động cho Quý Thiên làm nữa chứ.

"Chu Đỉnh Nguyên.." Quý Thiên gấp lắm rồi, y ôm hắn từ phía sau, môi đặt từng nụ hôn lên gáy hắn. dương v*t ở dưới đâm lung tung xung quanh lỗ, nếu không phải Chu Đỉnh Nguyên đang tự khuếch trương thì có lẽ y đã cắm vào rồi.

Chu Đỉnh Nguyên dựa vào tường, mặt mũi vùi vào cánh tay, giọng hùng hổ nói: "Con mẹ nó đừng thúc giục.."

"Ừm..." Quý Thiên nhịn không nổi, y lấy ngón tay Chu Đỉnh Nguyên ra, đem người xoay qua ôm lên, tay y nâng hắn tách mông ra, cái lỗ phía sau hơi hơi hé mở, dương v*t tìm đúng vị trí đỉnh vào.

Ngón tay làm sao so được với dương v*t, trong giây lát quy đầu chọt vào lỗ, Chu Đỉnh Nguyên chỉ thấy cả người mình như bị xé ra làm hai.

"**! Đừng.. đừng.. đừng..." Chu Đỉnh Nguyên bị Quý Thiên ôm cả người lên, hai chân cách mặt đất một khoảng giãy giụa.

Vừa được vách thịt bên trong bao lấy, Quý Thiên đã không còn nghe thấy lời Chu Đỉnh Nguyên nói nữa, tay y chen vào tiếp tục khuếch trương lỗ sau, vì tư thế thuận tiện mà dương v*t càng thúc sâu hơn.

Quý Thiên thỏa mãn rên rỉ, ôm Chu Đỉnh Nguyên ra sức cắm vào.

Chu Đỉnh Nguyên có cảm giác như toàn thân rách rồi, hắn căng thẳng hệt như quả bóng bị làm phồng, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận rõ dương v*t của Quý Thiên đang chôn trong lỗ mình.

"Đỉnh Nguyên..." Sức lực của Quý Thiên mạnh đến khác người, sau khi cánh tay đã khỏe hẳn rồi, y ôm một người đàn ông to lớn như Chu Đỉnh Nguyên càng không thành vấn đề. Không chỉ bế Chu Đỉnh Nguyên lên, y còn có thể tiếp tục dùng lực cử động hông.

dương v*t sưng tấy kéo căng lỗ sau chật hẹp, sau khi cả cây dương v*t dài đi vào, Chu Đỉnh Nguyên hít sâu một hơi. Y từ từ rút ra, thịt non mềm mại cũng lộ ra theo động tác, miệng lỗ bị ép đến mức biến dạng.

Quý Thiên đã lâu không nghe thấy âm thanh nào từ Chu Đỉnh Nguyên, y muốn xác nhận được sự tồn tại của bạn đời nên tiến lại gần ngang ngược mà hôn môi hắn.

Chu Đỉnh Nguyên vất vả lắm mới thích ứng được tần suất ra vào của y, lúc này mới tìm được giọng của mình. Hắn cũng không còn hơi đâu mắng chửi, lắp bắp thắp lên tiếng cầu xin.

"Em nhẹ thôi.."

"Có đau không?" Giọng Quý Thiên dịu dàng đến mức như giờ y không phải người đem hắn dựa vào tường ra sức chịch vậy.

Vấn đề không phải đau hay không, sau khi cơn đau qua, Chu Đỉnh Nguyên cũng không nói rõ được cảm giác bây giờ. Nếu cắm vào nhanh quá hắn sẽ thấy căng thẳng, mà căng thẳng thì sẽ không thoải mái.

Quý Thiên thấy hắn khẽ cau mày, y nhẹ giọng nói: "Chúng ta lên giường nhé."

Hai người chuyển từ phòng tắm sang trên giường, Quý Thiên không để Chu Đỉnh Nguyêp thở hơi nào đã giống như nổi lên tính cầm thú cắm vào lỗ sau hắn.

"Đỉnh Nguyên, anh có đau không.."

Nửa người dưới Chu Đỉnh Nguyên tạm thời chưa lấy lại cảm giác, dương v*t mềm nhũn không cứng được, hắn vốn định là kêu Quý Thiên đừng có mà giả bộ nữa nhưng trông thấy ánh mắt y, hắn liền biết y đang quan tâm mình thật lòng.

"Em đâm vào nhẹ thôi."

Quý Thiên ôm hắn, lý trí cuồng bạo cũng dần bình tĩnh lại, lúc này y mới để ý thấy hắn không cứng. Quý Thiên cũng không còn mờ mắt cứ chăm chăm làm sao phát tiết ham muốn nữa, y thả chậm tốc độ, tay nắm dương v*t của Chu Đỉnh Nguyên vuốt ve.

dương v*t ở lỗ sau không còn thô bạo ra vào nữa, Quý chậm rãi đẩy đưa, quy đầu nhẹ nhàng áp vào vách thịt của Chu Đỉnh Nguyên, cũng không biết cọ đến điểm nào, Chu Đỉnh Nguyên rùng mình, dương v*t cũng cứng theo.

"Điểm này thấy sướng?" Quý Thiên vừa nói vừa thúc vào vị trí đó.

Chu Đỉnh Nguyên đáp lại rất nhiệt tình, hai tay hắn nắm chặt lấy tay Quý Thiên, mông cũng siết lại. Lúc này hắn cũng không có cách nào cậy mạnh nói không phải, cứ mơ màng đáp lại: "Không biết nữa..."

Không biết là rất thoải mái, thoải mái muốn chết rồi.

Quý Thiên cúi đầu ngậm vào đầu v* Chu Đỉnh Nguyên, một bên mút vào, một bên thủ dâm cho dương v*t của hắn, còn bên dưới háng thúc ra thúc vào không có khoảng nghỉ. Chu Đỉnh Nguyên vốn đang căng người cũng thả lỏng, tay bất giác ôm cổ Quý Thiên, ưỡn ngực ra.

Quý Thiên thuận thế bế ngươi lên, một chân quỳ lên giường tìm tư thế có thể phát lực. Bắt đầu thúc từng cái mạnh, tần suất đẩy càng lúc càng thô bạo, hơi thở của Chu Đỉnh Nguyên cũng dần dồn dập theo. Hắn ôm chặt Quý Thiên, hai người quấn quýt vào nhau không một kẽ hở. Mùi thuốc Đông y nồng đậm bao phủ lấy cả hai, Chu Đỉnh Nguyên không hề thấy khó chịu mà ngược lại, hắn cứ cảm thấy mình bị kéo vào một cơn lốc dịu dàng.

"Đỉnh Nguyên..." Quý Thiên trìu mến gọi tên hắn. Y muốn bắn, muốn đánh dấu Beta của y. Dù y biết rõ là không thể đánh dấu hoàn toàn, nhưng y vẫn hung hăng đem người trong lòng ngực xoay muốn lại kết thành.

Tâm trí Chu Đỉnh Nguyên lúc này hoàn toàn đình chỉ, bị Quý Thiên xoay người trên giường vẫn chưa có phản ứng lại được cho đến khi lỗ sau lần nữa bị dương v*t kéo răng ra, còn bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp của Quý Thiên, ngay giây tiếp theo trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, lỗ sau kịch liệt co rút lại, chốc lát hắn thấy trước mắt mình trắng xóa, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng sau đó Quý Thiên đã ở bắn ở trong cơ thể hắn.

Xuất tinh hồi lâu, cơn đau càng lúc càng rõ, Chu Đỉnh Nguyên giãy ra muốn đẩy Quý Thiên.

Quý Thiên đè hắn lại từ sau lưng, giọng y khàn khàn nói: "Đừng quậy..."

"Em đi ra.. Đừng bắn..."

Quý Thiên ôm bụng Chu Đỉnh Nguyên, để hắn dẩu mông lên: "Em không đi ra được."

"Đánh rắm..." Chu Đỉnh Nguyên vòng tay qua phía sau muốn lấy dương v*t của Quý Thiên rút ra cho rồi, nhưng thứ kia như dính chặt vào vách thịt bên trong hắn vậy, Chu Đỉnh Nguyên mệt muốn chết, thở hổn hển nói: "Em mẹ nó... Làm sao vậy..."

Tiếng rên rỉ của Quý Thiên vừa như thống khổ vừa như nỉ non ngọt ngào. Y biết Chu Đỉnh Nguyên không phai Omega nên không có cách nào đánh dấu được nhưng quá trình kết thành vẫn phải làm, y chưa bắn xong thì xác định không rút ra được.

"Em bắn xong đã."

"Em mợ nó thật là thần kinh mà..." Chu Đỉnh Nguyên đã không còn lo gì mà thẹn với chả thùng, "Em mau ra đi..."

Quý Thiên nhẹ nhàng ôm Chu Đỉnh Nguyên từ sau lưng, tay y xoa nắn đầu v* cùng dương v*t của hắn, không biết qua bao lâu, dương v*t của y mới mềm xuống trượt khỏi lỗ hậu.

Toàn thân Chu Đỉnh Nguyên mất hết sức lực, nằm lên giường như đống thịt, lỗ sau của hắn bị chịch tới mức khép không nổi, lúc đóng lúc mở như hắn đang hé môi thở dốc vậy. Tinh dịch màu trắng sữa cũng theo đó chảy ra, nhỏ xuống ga giường, để lại những dấu vết đậm nhạt khác nhau.

Nghỉ ngơi một lúc, Chu Đỉnh Nguyên mệt mỏi đến mức gần như thiếp đi, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Hắn bị Quý Thiên lật người lại, qua khóe mắt thoáng thấy phần hông của Quý Thiên, thứ đó lại cứng lên lần nữa.

"Đừng..."

Lời nói của Chu Đỉnh Nguyên bị kẹt lại trong cổ họng khi Quý Thiên đưa dương v*t của y vào miệng hắn.

Bầu trời ngoài kia đã nhàn nhạt sắc trắng. Chu Đỉnh Nguyên đột nhiên tỉnh dậy, hắn không biết hiện giờ là lúc nào. Toàn thân hắn đau nhức, từ mông, eo đến cổ họng, không nơi nào là dễ chịu. Quay đầu nhìn Quý Thiên đang say ngủ bên cạnh, hắn chỉ muốn giáng cho y một cú đấm thật mạnh để đánh thức người. Y thì ngủ ngon lành, còn mình vì thương y mà chịu khổ, thế nhưng y chẳng hề biết xót xa cho hắn chút nào hết. Hệt như nhào nặn bột vậy, y nắn hắn đến nỗi tròn méo đủ kiểu, thậm chí mông cũng sắp nở hoa rồi.

Ánh mắt Chu Đỉnh Nguyên vô hồn nhìn trần nhà, trông chẳng khác nào bị yêu tinh hút cạn sức lực. Chết tiệt thật, đêm qua Quý Thiên chẳng hề biết kiềm chế gì. Hắn không tài nào hiểu nổi tại sao y lại tràn đầy sinh lực đến vậy.

Khi Chu Đỉnh Nguyên còn đang thả hồn mơ màng, người đè trên hắn bỗng cựa mình, hệt như một con thú bị nhốt vừa thức tỉnh.

Chu Đỉnh Nguyên đã không còn sức để phản kháng, vốn định cứ để mặc Quý Thiên muốn làm gì thì làm, dù sao bị sờ một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào. Nhưng ai ngờ, Quý Thiên càng sờ càng táo tợn...

Trong lòng Chu Đỉnh Nguyên lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, bất chấp cơ thể đau nhức, hắn lập tức hất Quý Thiên ra, nhảy phắt xuống giường như thể vừa chạm phải thứ gì đó.

Quý Thiên ngồi dậy, ánh mắt tổn thương nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt tỏ vẻ ấm ức, như không hiểu tại sao bạn đời lại ghét bỏ mình đến vậy.

Cũng chính vì vẻ mặt đáng thương này mà Chu Đỉnh Nguyên không ít lần bị lừa. Người ta thường nói phụ nữ xinh đẹp dễ lừa người, thì đàn ông đẹp trai cũng chẳng thua kém gì, khả năng lừa đảo thậm chí còn đạt đẳng cấp thượng thừa.

Chỉ tại mình quá vô dụng, đối phương vừa tỏ ra yếu thế vừa làm bộ đáng thương, là đầu óc hắn lập tức quay cuồng, cái gì cũng muốn chiều theo ý y hết.

Mặt Chu Đỉnh Nguyên không cảm xúc, tránh nhìn vào mắt Quý Thiên: "Đừng giở trò đó với anh."

"Đỉnh Nguyên..."

Ai mà chịu nổi kiểu năn nỉ ỉ ôi của Quý Thiên chứ? Kiên trì được chưa đầy ba phút, Chu Đỉnh Nguyên đã bị y dỗ dành lừa kéo trở lại giường.

Hắn ngây thơ nghĩ rằng Quý Thiên chỉ đang hứng thú nhất thời, dù sao đêm qua cũng đã làm quá rồi, hôm nay chắc y sẽ biết dừng lại. Nhưng hắn nào ngờ, qua ngày đầu còn có ngày thứ hai, qua ngày thứ hai lại đến ngày thứ ba.

Đến ngày thứ ba, Chu Đỉnh Nguyên thật sự không chịu nổi nữa: "Em rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên vậy? Cho dù là uống thuốc cũng không thể sung mãn như thế được chứ?"

Quý Thiên chẳng mảy may để tâm, chỉ dịu dàng hôn lên má hắn: "Alpha như em thì kỳ mẫn cảm kéo dài bảy ngày là chuyện bình thường thôi mà."

Alpha? Kỳ mẫn cảm? Chu Đỉnh Nguyên hoàn toàn không hiểu mấy khái niệm này, nhưng vừa nghe Quý Thiên bảo rằng y sẽ tiếp tục "chơi" hắn trong bảy ngày, đầu hắn như ong ong cả lên.

"Em không bằng giết quách anh đi cho xong! Cứ tiếp tục thế này thì tôi không chết vì bị em hành cũng sẽ kiệt sức mà chết thôi!"

Biết Beta như Chu Đỉnh Nguyên không giống Omega, về cấu tạo cơ thể không thể chịu đựng nổi cường độ như vậy, đến ngày thứ tư, Quý Thiên cuối cùng miễn cưỡng nhượng bộ, để hắn dùng tay thay thế.

Chu Đỉnh Nguyên vốn nghĩ chỉ có mỗi cái mông bị tổn thương, không ngờ suýt nữa thì mắc cả hội chứng viêm bao gân cổ tay. Quý Thiên quá dính người, mỗi lần nhìn thấy y, chân Chu Đỉnh Nguyên như muốn mềm nhũn, người thì mệt lả, trong khi Quý Thiên chẳng những không suy chuyển chút nào mà còn càng ngày càng sung sức hơn.

May thay, sau bốn ngày đầu, nồng độ pheromone của Quý Thiên giảm dần. Dù vẫn thích quấn lấy Chu Đỉnh Nguyên, chỉ cần ôm ấp, hôn hít vài cái cũng đủ để y cảm thấy hài lòng. Thi thoảng, Chu Đỉnh Nguyên nhường nhịn chút đỉnh, hai người mùi mẫn một lát, cơ thể hắn vẫn còn chịu nổi.

"Cậu đúng là nên bị tóm đi nghiên cứu đàng hoàng mới phải, không giống người bình thường chút nào. Sao lại có thể như thế được chứ?" Chu Đỉnh Nguyên đành chịu thua, thừa nhận rằng trên giường mình không đấu lại Quý Thiên, "May cho em là thích đàn ông, nếu em thích phụ nữ, thì ai nào chịu cho nổi nữa?"

Quý Thiên không thích bị nhắc đến phụ nữ khi đang nằm trên giường, y bèn lập tức hôn hắn, làm hắn nghẹt thở không nói nổi lời nào nữa. Đợi đến khi Chu Đỉnh Nguyên thở hổn hển, y mới nhàn nhã giải thích: "Em từng nói rồi, em là Alpha mà. Alpha trong kỳ mẩn cảm thì cần bạn đời ở bên cạnh. Em không thể đánh dấu anh được nên đành để anh dành nhiều thời gian hơn để xoa dịu em."

Nghe chẳng khác nào một con chó! Chu Đỉnh Nguyên tự dưng cảm thấy xấu hổ kỳ lạ: "Em là chó chắc? Lại còn đòi đánh dấu anh nữa chứ."

Lời thì thô, nhưng lý thì không sai. Quý Thiên đáp: "Cũng gần như thế thôi. Con người cũng là động vật, sẽ tranh giành lãnh thổ, tranh giành bạn đời, để lại dấu vết và mùi hương trên bạn đời, không cho kẻ khác dòm ngó."

Chu Đỉnh Nguyên nghe đến mức tai đỏ bừng. Hắn đã luôn nghĩ mình mặt dày, nhưng so về độ không biết xấu hổ thì Quý Thiên vẫn vượt xa hắn một bậc: "Được rồi, được rồi! Đừng nói nữa, làm gì ăn đi, đói rồi."

Dạo gần đây, Quý Thiên luôn tràn đầy hứng khởi nhưng chỉ khi ở trên giường thôi. Ngoài chuyện đó ra thì y chẳng làm được việc gì, hai người chỉ có thể ăn những món ăn sẵn trong nhà.

Tổn hao quá nhiều sức lực mà dinh dưỡng lại kém cỏi, lần này nhất định phải tranh thủ bồi bổ lại.

Quý Thiên vừa hôn Chu Đỉnh Nguyên, vừa nói: "Em nhớ trong tủ lạnh vẫn còn ít xương."

Với sự hiểu biết của mình về Chu Đỉnh Nguyên, y biết hắn không thể làm được gì quá cầu kỳ. Mớ xương đó chắc chắn vẫn nằm nguyên trong tủ.

"Nấu súp cho anh uống nhé?"

"Kho tàu đi, làm nhiều chút." Chu Đỉnh Nguyên hiện giờ không chịu nổi đồ ăn nhạt nhẽo, "Làm thêm ít hẹ và thận nữa nhé."

Cửa cuốn vừa được kéo lên, Chu Đỉnh Nguyên như thấy được cứu rỗi, thậm chí nhìn mấy cụ già ngồi nghỉ chân ở đầu ngõ cũng cảm thấy thân thiết lạ thường. Hắn thực sự là trải qua đại nạn không chết mà.

"Ồ, Tiểu Chu, cậu ở nhà à?"

Một tuần không thấy bóng dáng Chu Đỉnh Nguyên, cửa tiệm của hắn cũng đóng kín mít, lại dán thông báo nghỉ khiến mọi người nghĩ rằng hắn đã đi xa rồi.

"Chuyện vui gì thế? Lâu vậy không gặp mặt, có phải chuẩn bị kết hôn rồi không? Nhớ mời cả hàng xóm chúng tôi đấy nhé."

"Coi như là vậy." Chu Đỉnh Nguyên cười cười cho qua, "Mời, nhất định sẽ mời."

"Thật là hỷ sự cận kề rồi!"

Nói thêm chút nữa, chắc người ta sẽ hỏi thăm tổ tiên mười tám đời bên "nhà gái" mất. Chu Đỉnh Nguyên vội vàng chuyển đề tài: "Người bán rau ngoài phố đã đi chưa? Tôi muốn mua ít hẹ."

"Chưa đi đâu." Những cụ già nhiệt tình vô cùng, còn đề nghị dẫn hắn đi mua.

Có người còn tiện miệng hỏi: "Tiểu Chu, lần này cậu với người yêu đi chơi đâu thế?"

Bảy ngày trời không ra khỏi huyện, Chu Đỉnh Nguyên đành cười gượng: "Về quê, đi loanh quanh thôi."

Đúng lúc đó Quý Thiên từ trên lầu đi xuống. Chu Đỉnh Nguyên chỉ khẽ nhướng cằm về phía y, rồi đi theo mấy cụ già ra phố.

"Dẫn người yêu đi xa một chút đi, còn trẻ thì cứ đi chơi nhiều vào."

Chu Đỉnh Nguyên ngoài mặt đáp qua loa, nhưng thực chất đang suy nghĩ. Trước đây hắn chưa tính đến chuyện này, nhưng giờ đã ở bên Quý Thiên, phải tìm cách để y, một người không có hộ khẩu, có thể có giấy tờ hợp pháp. Nếu không, đừng nói đến việc dẫn y đi chơi, một ngày nào đó dân số bị kiểm tra, biết đâu y lại bị bắt đi.

Dưới sự hộ tống của các cụ già, Chu Đỉnh Nguyên mua được thịt và rau tươi với giá rẻ nhất. Đến trước cửa nhà, hắn mới lưu luyến chào tạm biệt mọi người.

"Mua nhiều thế này cơ à?" Nồi áp suất trên bếp đang kêu xì xì, Quý Thiên đã hầm thịt kho tàu xong.

Chu Đỉnh Nguyên hí hửng như đứa trẻ khoe chiến lợi phẩm, hắn bày hết mọi thứ ra, chờ được Quý Thiên khen ngợi: "Rau cũng đã nhặt sạch rồi, đều do mấy cụ ông cụ bà giúp cả đấy."

Quý Thiên bật cười, cầm lấy thịt rau đặt lên kệ. Chu Đỉnh Nguyên lại bám theo hỏi: "Em thấy chỗ này thế nào?"

"Tốt mà, sao tự nhiên hỏi vậy?"

"Chỉ hỏi vu vơ thôi." Chu Đỉnh Nguyên vò đầu. Hắn lo Quý Thiên không thích nơi này, cảm thấy vùng này quá hẻo lánh, nhiều người già. Nếu y muốn chuyển đến khu sầm uất nhất huyện thì hắn cũng phải chuẩn bị trước.

Quý Thiên thấy hắn vẫn đứng đó, rõ ràng là còn chuyện muốn nói, "Sao thế? Có việc gì nữa à?"

Chu Đỉnh Nguyên cúi đầu, giọng ậm ừ: "Ừm... vài ngày nữa anh định mời Chu Tích tới ăn cơm. Em thấy ăn ở nhà hay ra ngoài ăn thì tốt hơn?"

Chu Tích là cậu em trai cùng cha khác mẹ của hắn, cậu ta vốn là người kiêu ngạo, muốn gần gũi với Chu Đỉnh Nguyên nhưng lại không chịu hạ mình. Lần trước vì sinh nhật cha mà hai anh em cãi nhau, Chu Tích ngại liên lạc lại. Nếu Chu Đỉnh Nguyên chủ động làm lành, cậu ta chắc chắn sẽ nhận lời.

"Ở nhà đi. Chắc em trai anh sẽ thích ăn ở nhà hơn."

Em trai? Chu Đỉnh Nguyên cười không giấu được. Quý Thiên gọi nghe thật tự nhiên, em trai của hắn giờ cũng là em trai của y rồi nhỉ.

"Cười gì thế?" Quý Thiên không hiểu ra sao.

Chu Đỉnh Nguyên nói: "Chờ chút." Rồi hắn chạy lên lầu, khi xuống, trong tay hắn có thêm một vật.

"Đồng hồ của em này."

Quý Thiên nhận lấy chiếc đồng hồ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc dây kim loại lạnh lẽo, "Cha em tặng mà, chắc chắn là đồ rất quan trọng."

Trước đây có lẽ không quan trọng lắm, nhưng bây giờ lại khác. Quý Thiên nắm lấy tay Chu Đỉnh Nguyên, đeo đồng hồ lên cổ tay hắn: "Anh giữ giúp em nhé."

Đây là món đồ duy nhất Quý Thiên mang từ thế giới của mình đến. Mọi thứ về quá khứ của y, giờ đều giao lại cho Chu Đỉnh Nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK