Lúc trước đồng ý dễ dàng như vậy, giờ Chu Đỉnh Nguyên thật sự không biết phải bắt đầu nói chuyện thế nào, hắn có chút khó xử than vãn với Quý Thiên, "Anh phải nói gì với cậu ấy?"
Mối quan hệ của hai anh em mới chỉ được cải thiện trong thời gian gần đây, Chu Đỉnh Nguyên còn chưa quen với vai trò anh cả, hắn cũng không giỏi dạy bảo người khác.
"Anh phải hiểu rõ, anh liên lạc với Chu Tích là vì mục đích gì?"
Mình cũng là gay, chẳng thể khuyên Chu Tích "quay đầu là bờ" được, chẳng ai tin lời mình, mà mình cũng không có ý can thiệp vào chuyện tình cảm của Chu Tích. Chu Tích là người trưởng thành, còn là người trưởng thành vượt trội hơn mình bao nhiêu lần, cậu ấy rất rõ ràng mình muốn gì.
"Anh liên lạc với cậu ấy chỉ để bảo cậu ấy gọi điện về cho mẹ thôi, cứ mãi trốn tránh cũng không phải cách."
Quý Thiên nhìn chiếc điện thoại bên cạnh máy may, y ra hiệu cho Chu Đỉnh Nguyên làm những gì hắn phải làm, Chu Đỉnh Nguyên lấy điện thoại lên gọi cho Chu Tích.
Điện thoại chỉ đổ hai tiếng thì đã được nghe máy, giọng của Chu Tích từ bên kia vọng tới, "Alo?"
Giọng cậu ấy rất nhạt không nghe ra bất cứ dấu hiệu gì, nếu không phải vừa rồi mẹ cậu ấy đến, Chu Đỉnh Nguyên thật sự không nghĩ tới trong thời gian này Chu Tích đã cùng một người đàn ông bắt đầu mối quan hệ.
"Cậu đang ở đâu vậy?"
Bên kia rất im lặng, có vẻ Chu Tích không ngờ Chu Đỉnh Nguyên lại hỏi như vậy, nhưng cậu ấy không thể nói dối, chỉ có thể thành thật trả lời, "Tôi xin nghỉ, đang nghỉ ngơi."
Ngay cả bản thân cậu ấy cũng nhận ra mình trả lời không đúng trọng tâm, muốn sửa chữa nhưng lại không muốn nói sự thật.
Chu Đỉnh Nguyên nghe cũng cảm thấy mệt, "Được rồi, cậu đừng ép mình phải nói dối nữa, tôi biết cậu không ở nhà, ba mẹ cậu vừa mới đến tìm tôi đây."
Bên kia hoàn toàn im lặng, một lúc lâu mới lên tiếng, "Anh biết rồi."
Chu Đỉnh Nguyên không muốn gây áp lực cho Chu Tích, "Tôi gọi điện cho cậu không phải để làm người truyền lời cho ba mẹ cậu. Dù sao thì cậu cũng không thể không nghe điện thoại của ba mẹ cậu được, họ đã đi đường xa đến tìm cậu mà không tìm thấy cậu, đây không phải là phong cách của cậu."
"Tôi không muốn cãi nhau với họ." Chu Tích dừng một chút, có lẽ cũng cảm thấy hành động của mình có phần thiếu suy nghĩ, "Anh ấy đang ở bệnh viện không có ai chăm sóc, hơi bất tiện."
Chu Đỉnh Nguyên biết người đó là một người tàn tật, khi hai người chưa quen nhau Chu Tích đã phải miễn cưỡng đến nhà thăm người ta, huống chi bây giờ họ đã ở bên nhau thì chắc chắn không nỡ để đối phương một mình ở bệnh viện được.
"Vậy cậu cũng phải tìm thời gian gặp ba mẹ cậu một lần, nói vài lời dễ nghe dỗ họ về trước đã, bà ấy đã lớn tuổi rồi, cậu có nỡ để bà ấy chạy tới chạy lui vì chuyện của cậu không?"
"Hiểu rồi." Chu Tích vẫn nghe lời, cậu ta không phản bác, ngừng một chút, "Làm phiền anh rồi, anh trai."
Đổi xưng hô giữa Tích và Nguyên từ đoạn phía dưới.
Điện thoại mở loa ngoài, Chu Đỉnh Nguyên vô thức nhìn lên Quý Thiên, Quý Thiên biểu hiện như thể muốn nói với hắn là hắn không nghe nhầm đâu.
Chết tiệt, thì ra bị gọi là anh trai lại có cảm giác như vậy.
"Khách sáo gì chứ."
Chu Tích nghĩ đến việc ba cũng đã đến, cậu ta hỏi: "Bố không nói gì khó nghe chứ?"
"Nói rồi thì sao, anh còn để ông ta được lợi chắc?" Nghĩ đến Chu Tích rất tôn trọng ông cha này, Chu Đỉnh Nguyên lập tức ngậm miệng lại, "Ai da, cậu bây giờ nên nghĩ cách làm sao để nói chuyện với ba mẹ cậu đi."
Chu Tích "Ừm" một tiếng, chuyện trước đã nói qua nhưng không hiệu quả, mà để tránh xung đột leo thang cậu mới không nghe điện thoại của họ.
"Anh, các anh không phải định đi du lịch sao? Nếu chuẩn bị xong rồi thì đi sớm đi, chuyện em nói chưa chắc có hiệu quả đâu, em sợ bọn họ lại đến tìm anh giúp đỡ."
Chu Đỉnh Nguyên đáp lại: "Cậu cũng đừng lo cho anh nữa, lời anh đã truyền đạt rồi, nếu cần giúp đỡ gì, cậu gọi điện cho anh là được."
Cúp điện thoại, Chu Đỉnh Nguyên vẫn cảm thán một chút, "Thằng bé này có phải đang ở độ tuổi nổi loạn không, không thì sao lại dám cãi nhau với cái ông bố chết tiệt của anh vậy?"
Quý Thiên cười khẽ, "Nghe lời Chu Tích vừa rồi, cậu ấy hoàn toàn không có ý định chia tay đối phương."
"Em làm sao biết được?" Chu Đỉnh Nguyên hơi ngạc nhiên, một bên là cha mẹ, một bên là người yêu, khó mà nói rõ.
"Chẳng phải người ta bảo anh đi du lịch sớm để không phải ở giữa khó xử sao." Quý Thiên nhìn Chu Đỉnh Nguyên với ánh mắt dịu dàng, "Vậy anh định giúp ai đây?"
Không giúp ai cả, Chu Đỉnh Nguyên kéo vai Quý Thiên, "Vậy thì chúng ta chọn một ngày tốt, đi sớm thôi."
"Được."
Chu Đỉnh Nguyên ngồi xuống ghế nằm, hắnmuốn để Quý Thiên xem còn bao nhiêu đơn hàng chưa làm xong, "Em xem còn bao nhiêu đơn hàng chưa xong, phải kết thúc hết việc này mới có thể nhẹ nhàng lên đường."
Nhìn Chu Đỉnh Nguyên thư giãn như vậy, Quý Thiên cũng cảm thấy yên tâm, dù sao y cũng khá lo lắng về sự xuất hiện của Chu Duệ Tiến, y sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Đỉnh Nguyên. Y đang xem điện thoại, tay thì vô thức nắm lấy tay Chu Đỉnh Nguyên xoa nhẹ các ngón tay của hắn.
Bỗng nhiên, Chu Đỉnh Nguyên cười thành tiếng, "Anh biết cãi nhau rất đã, nhưng không ngờ lại đã đến vậy đó, nhìn cái vẻ mặt thảm hại của ông bố chết tiệt của anh đi, chậc chậc, khó trách mấy người bây giờ đều thích đọc sảng văn vả mặt các thứ."
Quý Thiên không nói gì, y chỉ lặng lẽ nghe. May mà, may mà Chu Đỉnh Nguyên không còn bị thiếu tình cảm từ người cha mà cảm thấy bất an nữa.
"Chu Tích nếu không chịu chia tay cái tên què đó chắc sẽ làm ông ta tức chết, cả đời này của ông ta quá suôn sẻ rồi, Chu Tích làm trái ý ông ta một lần, thế là cũng đủ để ông ta chịu." Chu Đỉnh Nguyên hả hê nói, rồi nhanh chóng cảm thấy có chút áy náy, "Chỉ là mẹ của Chu Tích chắc chắn sẽ buồn."
Chu Đỉnh Nguyên bất ngờ nhào lên vai Quý Thiên, Quý Thiên tưởng là hắn tự trách mình quá mức, y đang định an ủi, không ngờ lại nghe thấy Chu Đỉnh Nguyên cười rúc rích trên vai mình, tiếng cười bị kìm lại mà vẫn không ngừng vang lên bên tai.
"Dù có hơi áy náy với mẹ Chu Tích, nhưng nhìn thấy Chu Duệ Tiến không ổn thôi là anh thấy vui đến mức muốn chết rồi."
Cười thực sự rất dễ lây lan, Quý Thiên ôm nhẹ lưng Chu Đỉnh Nguyên, vỗ về hắn, khóe miệng y không thể không cong lên mãi cho đến khi y xem xong đơn hàng trên điện thoại.
"Được rồi, có biết là vui quá hóa buồn không?"
Chu Đỉnh Nguyên cười đến mức mệt, hắn nghiêng đầu dựa vào vai Quý Thiên, thái độ cực kỳ kiêu ngạo, "Còn có thể buồn sao? Anh còn có thể buồn sao?"
Quý Thiên đưa điện thoại ra cho Chu Đỉnh Nguyên xem, "Em vừa kiểm tra rồi, thứ hai tuần sau là ngày tốt để đi du lịch, nhưng anh phải tăng ca để kịp hoàn thành hết các đơn hàng."
Chu Đỉnh Nguyên nhìn đống đơn hàng dày đặc, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, ngay sau đó là một tiếng thở dài, sao lại thế này, hắn không muốn làm nữa đâu, bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ hưu, sống cuộc sống dưỡng già với Quý Thiên.
Hắn lăn từ vai Quý Thiên ra ghế nằm, giống như một vũng nước không có linh hồn, không chịu dậy.
Quý Thiên lấy một cái chăn nhỏ gần đó đắp cho Chu Đỉnh Nguyên, trời bắt đầu nóng lên, cái chăn không có lông này là Chu Đỉnh Nguyên mới làm cho y, chất vải mềm mại, họa tiết tươi mới dễ thương, cái này đã xuất hiện vài lần trong các buổi phát trực tiếp của Chu Đỉnh Nguyên, còn được khán giả yêu cầu hắn bán lên kệ, nhưng Chu Đỉnh Nguyên từ chối với lý do "chỉ là đồ cá nhân".
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy hơi tội lỗi với chính mình, vì khi đắp chăn lên người thì hắn lại có cảm giác tội lỗi, nghĩ rằng bây giờ không phải lúc để nghỉ ngơi, sao tự quản lý mình lại nghiêm khắc như thế, trước đây khi Quý Thiên thúc ép hắn, hắn luôn nghĩ cách để lười biếng.
"Đưa anh đến cái máy may kia đi." Chu Đỉnh Nguyên tự an ủi mình, "Đưa anh qua đó rồi anh sẽ bắt đầu làm việc kiếm tiền."
Quý Thiên rất chiều hắn, y đỡ lấy cánh tay Chu Đỉnh Nguyên bế ngang hắn lên.
Chu Đỉnh Nguyên chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, trước mắt quay cuồng, chưa kịp phản ứng đã bị Quý Thiên ôm vào lòng.
Cửa hàng rộng mở còn thỉnh thoảng có người đi qua, Chu Đỉnh Nguyên lo sợ bị người quen nhìn thấy nên vùi đầu vào vai Quý Thiên, hắn xấu hổ nói: "** mợ, em mau thả anh xuống."
Tác giả có lời muốn nói:
Đỉnh Tử: Xấu hổ quá ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄