Chu Đỉnh Nguyên không quay đầu lại, đợi Quý Thiên bước vào cầu thang, hắn mới lườm một cái về phía chỗ Quý Thiên đứng, người gì đâu quá trời phiền, Quý Thiên sao càng ngày càng phiền thế không biết.
Mặc xong đồ, Chu Đỉnh Nguyên vội vã rửa mặt, chạy lên tầng thượng.
Mặt trời từ từ lên cao, chỉ có dưới mái che là còn một chút bóng râm, Chu Đỉnh Nguyên ngồi phịch xuống giường cúi đầu nhìn thấy tấm chăn bừa bộn, ngón tay hắn không tự chủ được mà vẽ những đường cong trên chăn, trong đầu hắn dần hiện lên những suy nghĩ về tối qua, khóe miệng không kìm được cong lên, cuối cùng thành một tiếng "hê hê" nhỏ.
Quá thô thiển rồi, Chu Đỉnh Nguyên tự cười chính mình, thôi thì không dọn dẹp nữa, dù sao tối nay vẫn dùng được, tầng thượng thật sự rất kích thích, đến cả tiền điện điều hòa cũng tiết kiệm được.
Chu Đỉnh Nguyên đang suy nghĩ về những chuyện vui vẻ tối nay, thì điện thoại bên gối vang lên. Hắn vội vàng nhảy lên giường, lấy điện thoại lên xem, màn hình hiện tên của Chu Tích, hắn lại quên gọi lại cho em trai khi đang mải nghĩ vẩn vơ.
"A nhô!"
Không biết vì lý do gì mà giọng Chu Đỉnh Nguyên to hơn bình thường, hắn cũng không nhận ra mình đang rất phấn khích làm Chu Tích bên kia có chút giật mình, "Sao vui thế?"
Chu Đỉnh Nguyên hắng họng, hắn vẫn là làm dáng, giả vờ bình tĩnh, "Không có gì, sao rồi, nói chuyện với bác gái thế nào rồi?"
"Mẹ em và họ đã về trước rồi." Chu Tích không trả lời trực tiếp câu hỏi của Chu Đỉnh Nguyên, bởi vì chuyện trò không mấy thuận lợi nhưng việc gặp mặt cũng là cách để bày tỏ thái độ của mình, "Anh chuẩn bị chuyến du lịch thế nào rồi?"
"Cũng gần xong hết rồi, đợi hàng hóa gửi đi là có thể lên đường."
Chu Đỉnh Nguyên xoay người nằm trên giường, ánh sáng mặt trời bị mái che cản bớt nhưng vẫn chói chang, hắn dùng tay che mắt, có chút do dự. Liệu mình có nên hỏi Chu Tích về chuyện với cái tên thần kinh kia không? Nếu hỏi liệu Chu Tích có thấy phiền không, mà không hỏi thì có phải lại khiến mình giống như ông anh không có tình cảm?
"Chuyện kia..." Chu Đỉnh Nguyên ngừng lại một chút, suy nghĩ tìm cách nói phù hợp, "Chuyến đi lần này tụi anh có thể sẽ không về ngay được, trước khi đi mọi người ăn một bữa cùng nhau nhé? Nhân tiện anh sẽ đưa chìa khóa nhà cho cậu, nếu có chuyện gì, cậu có thể giúp anh trông nhà."
Trong điện thoại, hơi thở của Chu Tích có vẻ rõ ràng hơn, Chu Đỉnh Nguyên biết việc giao chìa khóa cho cậu là một biểu hiện của sự tin tưởng, nhưng cậu vẫn cố kiềm chế niềm vui và sự phấn khích trong lòng, cuối cùng chỉ là một tiếng "Ừ" ngượng ngập.
"Vậy bạn của cậu có muốn cùng đi không?" Nhớ đến việc người kia có vấn đề về chân, Chu Đỉnh Nguyên mở miệng nói, "Nếu cậu ta không tiện thì thôi cũng được."
Là người duy nhất trong gia đình ủng hộ mình, Chu Tích rất muốn để Chu Đỉnh Nguyên gặp mặt anh ta, "Được, vậy chúng ta ăn ở nhà nhé."
Chu Đỉnh Nguyên vẫn còn lo lắng người kia sẽ từ chối, đang vừa vò đầu bứt tai vừa tìm cách đỡ lời cho mình nhưng không ngờ Chu Tích lại đồng ý nhanh chóng như vậy. Hắn vui mừng nhảy vọt khỏi giường, "Được rồi, anh sẽ nói với Quý Thiên để xem tối nay có được không, nếu được thì bây giờ anh đi mua đồ ăn luôn."
"Được."
Cúp máy, Chu Đỉnh Nguyên thậm chí không thèm làm thẳng chăn màn, vội vã chạy xuống lầu.
Quý Thiên vừa tiễn người giao hàng ra cửa, quay lại thì một thân hình lớn lao đến. Khi nhận ra là Chu Đỉnh Nguyên, y vững vàng giữ thăng bằng ôm hắn.
"Chút nữa Chu Tích sẽ đến, người đó cũng đến nữa."
Quý Thiên ôm hắn một lát rồi nói, "Vậy em ra ngoài mua thêm ít đồ nữa."
Mặc dù Chu Tích bảo không cần chuẩn bị gì quá phức tạp, nhưng vì đây là lần đầu gặp mặt nên Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên vẫn chuẩn bị rất chu đáo để tiếp đãi họ.
Khi Quý Thiên đang nấu ăn, Chu Đỉnh Nguyên lại gọi điện cho Chu Tích để xác nhận.
"Sắp đến chưa?" Chu Đỉnh Nguyên nhìn lại Quý Thiên đang bận rộn dọn đồ, Quý Thiên ra hiệu rằng y đã chuẩn bị xong, Chu Đỉnh Nguyên lại nói vào điện thoại, "Vậy anh ra đón các cậu."
Chu Tích từ chối, "Không cần đâu, không xa lắm, không cần làm phiền."
Dù vậy, Chu Đỉnh Nguyên vẫn đứng ở đầu ngõ chờ đợi. Chẳng bao lâu sau, hai bóng người xuất hiện, người đàn ông chống gậy bước đi chậm chạp phía trước, lưng hơi còng, nhưng vẫn có thể nhận ra trước đây anh ta là một người đàn ông cao lớn. Chu Tích không đỡ anh ta mà chỉ đi theo phía sau.
"Chu..." Chu Đỉnh Nguyên vốn định gọi tên Chu Tích, nhưng khi thấy cảnh tượng này, hắn ngừng lại, đợi đến khi hai người đến gần mới lên tiếng, "Đến rồi."
Khi người đàn ông đứng vững, Chu Tích mới khéo léo đỡ cánh tay anh, cậu giới thiệu, "Anh trai tôi, Chu Đỉnh Nguyên."
Chu Đỉnh Nguyên vội vàng đưa tay ra, "Chào cậu, cậu tên gì?"
Dù không tiện nhưng người đàn ông vẫn để Chu Tích giúp mình bắt tay với Chu Đỉnh Nguyên, "Chào, tôi là Lý Thục Dương."
Nhìn cách ăn mặc của Lý Thục Dương rõ ràng là đã chuẩn bị trước khi đến, tóc cũng cắt ngắn một chút. Anh ta trông rất điển trai, cũng có vẻ bình thường, không giống như cái hình ảnh thần kinh hay du côn mà Chu Tích đã miêu tả.
"Quý Thiên đâu?" Chu Tích nhìn vào trong cửa tiệm, vừa lúc thấy Quý Thiên đi ra với chiếc tạp dề, y lịch sự gật đầu chào họ. Chu Tích lại giới thiệu Lý Thục Dương với Quý Thiên, "Quý Thiên, đây là Lý Thục Dương."
Quý Thiên chưa kịp lên tiếng, Lý Thục Dương đã cười nhạt một tiếng, anh ta đột ngột nói, "Gia đình có gen đồng tính sao? Cũng không trách được ba cậu lại tức giận như vậy khi gặp tôi."
Cái gì?
Chu Đỉnh Nguyên ngẩn người nhìn Lý Thục Dương, hắn đúng là có chút ngạc nhiên.
Chu Tích mặt không đổi sắc như thể đã quen với cách nói chuyện của Lý Thục Dương, "Nếu không biết nói gì thì đừng nói."
Chân tôi đã không tốt rồi, cậu còn cấm tôi nói gì à?" Lý Thục Dương hình như cũng quen với thái độ của Chu Tích, anh chẳng hề cảm thấy khó chịu.
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy mặt mình cũng dày mà không ngờ lại có lúc hắn cảm thấy ngượng ngùng. Hắn vội vàng xoa xoa mặt, không khí trở nên căng thẳng, sợ là hai người sẽ cãi nhau mất nên hắn vội vàng lên tiếng cắt ngang, "Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong đi."
Hai người lần lượt bước vào trong tiệm, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy hơi cảm khái. Chu Tích và Lý Thục Dương nói chuyện không mấy khách sáo, nhưng lại có thể hòa hợp được, chắc chắn đây là duyên phận lớn rồi.
Trong bữa ăn, Lý Thục Dương nói còn nhanh hơn cả Chu Đỉnh Nguyên, anh ta biết rằng món ăn đều là do Quý Thiên làm liền nói một cách khó hiểu, "Em trai cậu không chu đáo như Quý Thiên, lạnh lùng muốn chớt."
Người luôn có giáo dưỡng lịch sử Chu Tích đáp lại với thái độ sắc bén, "Ăn cơm mà vẫn không thể ngậm miệng lại à?"
Thiệt là đáng sợ quá đi mất.
Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên nhìn nhau, không hiểu sao hai người này lại có thể giao tiếp kiểu này, bình thường thì không phải đã lao vào đánh nhau rồi sao?
"Nghe nói các cậu sắp đi xa, khi nào đi vậy?" Lý Thục Dương mặt dày, chẳng những không giận khi Chu Tích nói vậy mà còn tiếp tục cười cợt.
Quý Thiên tiếp lời, "Sáng nay chúng tôi đã gửi hết các đơn hàng rồi, nếu không có chuyện gì thì sẽ đi vào ngày mai hoặc ngày kia."
"Tốt thật đó, muốn đi đâu thì đi đó." Lý Thục Dương vỗ đùi một cái, vẻ mặt không hề thay đổi, khó mà đoán được trong mắt anh ta là vui hay buồn.
Chẳng biết chân anh ta có thể chữa khỏi không, Chu Đỉnh Nguyên cũng không tiện hỏi, hắn đành phải chuyển chủ đề, "Tối nay có muốn ở lại đây qua đêm không?"
Lý Thục Dương nhanh chóng đáp, "Được, nếu sáng mai các cậu đi thì tôi và Chu Tích sẽ tiễn các cậu."