"Cả hai phần mà Chu Đỉnh Nguyên tiên sinh giúp nhận thay, chúng tôi đã bảo người phát cho các cụ già rồi, các anh không cần quá lo lắng."
Không biết là do đơn vị sắp xếp cố ý hay là Chu Tích tự nguyện tham gia, nhưng cậu ta đều có mặt trong mấy lần thăm bệnh. Cậu lặng lẽ nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Chu Đỉnh Nguyên trong phòng bệnh.
Quý Thiên nhận ra suy nghĩ của đối phương, y chủ động giải thích: "Chu Đỉnh Nguyên không có ở đây, anh ấy đi tìm bác sĩ trong văn phòng rồi."
Chu Tích có chút ngượng ngùng, Quý Thiên người này còn tinh tế hơn cậu tưởng, còn có thể hiểu lòng người.
"Nếu có gì cần, anh có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp. Việc anh bị thương thật sự là sự sơ suất trong công việc của chúng tôi, một lần nữa xin lỗi anh."
Vì là em trai của Chu Đỉnh Nguyên, cũng là em trai mình, Quý Thiên sẽ không làm khó đối phương, mà không hiểu sao, y mơ hồ cảm thấy Chu Đỉnh Nguyên và người em cùng cha khác mẹ này hình như không có mâu thuẫn lớn lắm, Chu Tích cũng không tỏ ra quá chán ghét Chu Đỉnh Nguyên.
Trước khi rời đi, Chu Tích nặn ra một nụ cười mang tính chất hình thức với Quý Thiên: "Vậy chúng tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."
"Bác sĩ, não của cậu ấy thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Chu Đỉnh Nguyên quỳ một chân trên ghế, mông hếch lên, hắn giả bộ hiểu biết còn nhất quyết muốn xem hình CT não trên màn hình máy tính của bác sĩ. Những ngày này, hắn lén lút nhờ bác sĩ kiểm tra cho Quý Thiên, không tin rằng Quý Thiên không bị thần kinh.
Bác sĩ tuy không hiểu nhưng cũng gọi đồng nghiệp bên khoa tâm thần đến gặp và trò chuyện với Quý Thiên. Qua vài lần trao đổi, Quý Thiên thể hiện cực kỳ bình thường, cảm xúc ổn định, không có bất kỳ hành vi kích động nào, chuyện này cũng khiến bác sĩ cũng khó hiểu. "Chu tiên sinh, tại sao anh cứ khăng khăng rằng cậu ấy có vấn đề thần kinh vậy?"
Chuyện này làm sao nói với bác sĩ được? Chẳng lẽ lại bảo rằng Quý Thiên đọc tiểu thuyết đến mê muội, còn tưởng mình là bạn đời của hắn, suốt ngày nói mấy từ tiếng Anh kỳ quặc đó sao? Nếu nói hắn bị bệnh tâm thần thì không bằng bảo là mắc chứng tuổi trẻ bồng bột. Mà nghĩ đi nghĩ lại, ngoài việc đắm chìm trong tiểu thuyết, bình thường Quý Thiên cũng rất ổn.
Chu Đỉnh Nguyên không biết giải thích thế nào, nếu bác sĩ đã không phát hiện ra vấn đề, hắn cũng đành chịu: "Cậu ấy muốn xuất viện, tôi có thể đưa cậu ấy về được không?"
"Xuất viện không vấn đề gì, chỉ cần đến tái khám đúng hẹn là được."
Vì Quý Thiên không có giấy tờ tùy thân, lúc làm thủ tục nhập viện không biết làm thế nào mà được thông qua. Chu Đỉnh Nguyên còn đang băn khoăn có nên gọi cho Chu Tích để hỏi không, thì bất ngờ gặp nhóm người của Chu Tích ở cửa thang máy.
Chu Tích chưa bao giờ gọi Chu Đỉnh Nguyên là anh trước mặt người khác, đồng nghiệp của cậu cũng không biết quan hệ giữa hai người. Thấy vẻ mặt Chu Đỉnh Nguyên như muốn nói lại thôi, Chu Tích bảo đồng nghiệp đi thang máy trước rồi theo Chu Đỉnh Nguyên vào cầu thang thoát hiểm bên cạnh.
"À... nếu tôi muốn làm thủ tục xuất viện cho cậu ấy thì cần gì không?"
Chu Tích nghĩ đến việc Chu Đỉnh Nguyên vừa từ văn phòng bác sĩ ra, bèn hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
Chu Đỉnh Nguyên gãi gãi đầu: "Bảo là xuất viện cũng được, đến tái khám đúng hẹn."
"Nếu muốn về nhà dưỡng thương thì chưa cần làm thủ tục xuất viện. Lỡ có vấn đề gì sau này, làm lại thủ tục nhập viện sẽ rất phiền." Dừng một chút, Chu Tích hỏi thêm, không phải vì tò mò nhưng người không có chứng minh thư thật sự rất đáng nghi: "Anh với anh ta quen nhau thế nào? Sao anh ấy lại không có giấy tờ?"
Trẻ con không chỗ dung thân, chuyện này dài dòng lắm.
Chẳng lẽ lại bảo với Chu Tích rằng Quý Thiên rơi từ trên trời xuống? Chu Tích vốn đã chê mình không đứng đắn, lý do này ngay cả bản thân hắn còn không tin, nói với Chu Tích chỉ càng khiến cậu ta nghĩ mình không đáng tin hơn.
"Thì cứ quen thôi, bạn của tôi cậu biết được mấy người đâu? Cậu ấy muốn về nhà ở, bệnh viện bên cậu báo cho người ta một tiếng là được."
Đúng là Chu Đỉnh Nguyên chẳng đàng hoàng, nhưng chẳng liên quan gì đến cậu cả. Thấy hắn không muốn nói, mình cũng lười hỏi.
Chu Tích nhận ra mình hơi nhiều lời, rõ ràng là cậu rất ghét ông anh hờ này, "Vậy được rồi, có gì cần thì cứ gọi điện đến văn phòng, lúc nào cũng có người tiếp."
Nói xong, Chu Tích quay lưng bước về phía thang máy để lại Chu Đỉnh Nguyên đứng đó. Chu Đỉnh Nguyên chống tay lên hông, khóe miệng giật giật: "Gọi thì gọi, đến lúc đó gọi điện đòi bồi thường của các người."
Chu Đỉnh Nguyên chậm rãi quay lại phòng bệnh, chỉ thấy mỗi Quý Thiên ở đó, những bệnh nhân khác dường như đã đi kiểm tra rồi.
"Vừa nãy em trai anh đến." Quý Thiên nói. "Bác sĩ bảo sao?"
Em trai? Quý Thiên gọi thuận miệng thật, chính hắn còn chưa bao giờ gọi thế. Chu Đỉnh Nguyên thầm nghĩ, không chừng Quý Thiên còn nhỏ hơn Chu Tích. "Gặp họ ở thang máy rồi. Cậu muốn về nhà thì về, nhưng phải tái khám đúng hẹn. Tạm thời chưa làm thủ tục xuất viện, ở lại bệnh viện sẽ tiện hơn nên đợi cậu khỏe rồi tính."
Nghe nói có thể về nhà, Quý Thiên thở phào nhẹ nhõm. Ở viện mấy ngày nay thật sự không tiện, không chỉ phải ở chung với người khác mà việc vệ sinh cá nhân cũng khó khăn. Bệnh viện không có máy sưởi, tắm rửa buổi tối cực kỳ phiền, nhất là bây giờ tay vẫn chưa lành, chỉ có thể lau người bằng khăn. Điều khiến Quý Thiên khó chịu nhất chính là việc Chu Đỉnh Nguyên phải ngủ trên chiếc giường nhỏ dành cho người chăm sóc, với dáng người to lớn của hắn, chiếc giường đó đến chân cũng không duỗi thẳng được, thật sự quá khổ sở.
"Tôi thu dọn đồ đạc chút."
Dù mới ở vài ngày, đồ đạc cũng không ít, nhất là đồ ăn vặt, trái cây và thực phẩm bổ sung. Chu Đỉnh Nguyên vừa thu dọn vừa lầm bầm: "Thà đưa tiền mặt còn hơn, giờ lại tốn công mang về."
Khi đang dọn dẹp, cửa phòng bật mở, con trai và con dâu của bà cụ giường bên đi vào, vừa nói chuyện vừa cười.
"Con nhờ người xem bói rồi, chỉ cần mẹ qua được mùa đông này, năm sau nhất định mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió."
Mấy lời này Chu Đỉnh Nguyên trước giờ nghe như gió thoảng qua tai, nhưng lúc này hắn lén lút liếc nhìn Quý Thiên. Đến cả bác sĩ cũng không phát hiện vấn đề, khoa học không giải thích được, có khi nào thử hỏi đến tâm linh? Hay là tìm ai đó xem bói cho Quý Thiên nhỉ?
Khi mọi thứ đã xong xuôi rồi, Quý Thiên bất giác gọi tên hắn: "Chu Đỉnh Nguyên."
Hắn quay đầu lại, "Còn quên gì à?"
Chu Đỉnh Nguyên không nhận ra mình đang làm điều gì quá sức, thậm chí còn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên. Nhưng ánh mắt không chút khó chịu đó khiến Quý Thiên cảm thấy vô cùng áy náy. Từ khi đến thế giới này, y gần như dựa dẫm hoàn toàn vào Chu Đỉnh Nguyên, y chưa bao giờ nghĩ rằng việc giúp Chu Đỉnh Nguyên kiếm tiền sẽ khiến mình cao hơn một bậc - đó là điều mà một Alpha như y nên làm. Nhưng giờ đây, nhìn Chu Đỉnh Nguyên vất vả vì mình, y chỉ cảm thấy rằng người bạn đời này đã chịu thiệt thòi quá nhiều.
"Không có thì đi thôi." Không biết Quý Thiên lại phát điên gì, Chu Đỉnh Nguyên cũng chẳng còn kiên nhẫn để hỏi thêm, hắn quay người đi trước. Từ đằng sau hắn nghe thấy tiếng bước chân của Quý Thiên, hẳn là y đã đi theo rồi. Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay không cầm gì của hắn bị nắm chặt. Hắn quay đầu nhìn, hóa ra là Quý Thiên kéo lấy tay mình.
Bệnh viện đông người. Chu Đỉnh Nguyên mệt đến mức kiệt sức, hắn chẳng còn sức giãy khỏi tay Quý Thiên. Nếu y muốn nắm tay thì cứ nắm vậy.
Trên đời này, người tốt vẫn còn nhiều. Đến cửa thang máy, thấy Chu Đỉnh Nguyên vừa mang theo một người bị thương vừa ôm đồ đạc lỉnh kỉnh, mấy người qua đường liền xúm lại giúp họ chuyển đồ vào thang máy, có người còn nhường họ đi trước.
Chu Đỉnh Nguyên bận rộn đến mức không kịp than thở, hắn rút điện thoại ra, định gọi xe ngay trong thang máy. Nhưng tiếc thay, tín hiệu trong thang máy lại rất kém. Mãi đến khi thang máy xuống đến tầng một, giao diện ứng dụng gọi xe mới tải xong. Tuy nhiên, còn chưa kịp gọi xe thì hắn đã nhìn thấy một nhóm người đứng ở cửa thang máy - chính là Chu Tích và những người đi cùng.
Vừa mới lo cãi nhau với Chu Đỉnh Nguyên, xuống tầng rồi Chu Tích mới nhớ ra đáng lẽ họ phải giúp đưa Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên về nhà, thế là cậu gọi đồng nghiệp định quay lại. Không ngờ vừa xuống tới nơi đã gặp ngay hai người này.
"Sao các cậu vẫn chưa đi?" Chu Đỉnh Nguyên chẳng buồn để ý đến họ, giờ hắn mệt đến mức ngay cả sức mở miệng cũng không còn nhiều.
Một người trong nhóm lên tiếng trước: "Anh Chu này, hai người đồ đạc nhiều quá mà bắt xe cũng bất tiện, để chúng tôi đưa về cho."
Câu này đúng là nói trúng ý Chu Đỉnh Nguyên, hắn thở dài nhẹ nhõm: "Được được, tôi cũng vừa định gọi xe đây."
Ba người bọn họ nhanh chóng chuyển hết đồ lên xe. Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn nhét Quý Thiên vào trong xe rồi tự mình ngồi vào. Để chừa chỗ cho đồng nghiệp của Chu Tích, hắn theo thói quen nhích sát lại bên cạnh Quý Thiên, mà lúc này cơ thể mệt mỏi nhiều ngày cũng được thư giãn, hắn vô thức dựa cả người lên cánh tay trái của Quý Thiên.
"Chết tiệt, mệt chết mất tôi rồi."
Chu Tích lái xe, từ gương chiếu hậu cậu liếc nhìn hai người ngồi ở ghế sau. Có lẽ ngay cả Chu Đỉnh Nguyên cũng không nhận ra, ngôn ngữ cơ thể của hắn thể hiện rõ ràng hắn thoải mái đến mức nào với người đàn ông tên Quý Thiên. Nghe Chu Đỉnh Nguyên kêu mệt, Quý Thiên vòng tay qua lưng hắn rồi tự nhiên kéo người vào lòng, bàn tay nắm lấy cổ tay hắn, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Chu Đỉnh Nguyên cũng không khách sáo với Quý Thiên, kêu ca: "Xoa mạnh chút nữa đi, chỗ đó mỏi nhừ rồi. Dạo gần đây tôi không có vác đồ nặng, kiểu gì mai cũng đau nhức cả cánh tay cho xem."
Quý Thiên không nói gì, chỉ chăm chú xoa bóp tay cho hắn.
Chu Đỉnh Nguyên chống tay lên đùi Quý Thiên để nhìn xem tình hình, xác định không đè phải cánh tay phải của y rồi mới an tâm: "Đừng để tay phải của cậu bị đè lên đấy."
"Ừm." Quý Thiên khẽ đáp.
Y biết Chu Tích đang nhìn mình. Chu Đỉnh Nguyên thường cảm thấy tự ti khi đứng trước Chu Tích, nhưng Quý Thiên cố ý đối diện với ánh mắt của Chu Tích qua gương chiếu hậu với thái độ bình thản và điềm nhiên, y muốn nhắc nhở cậu em trai này đừng lúc nào cũng giữ thái độ cao ngạo mà chỉ trích Chu Đỉnh Nguyên.
Với tư cách là Beta của y, Chu Đỉnh Nguyên không cần phải cúi đầu trước bất cứ ai.
Tác giả nói:
Quý Thiên trước đây chủ yếu làm nghiên cứu khoa học, môi trường của anh ấy đơn giản và tính cách cũng nghiêm túc, tận tâm. Thật ra, Quý Thiên mới là người bình thường đúng nghĩa ấy chứ!