Nghe thấy giọng Quý Thiên gọi, Chu Đỉnh Nguyên khẽ nói với Chu Tích: "Chờ chút." Sau đó hắn lớn tiếng đáp lại: "Tới đây."
Sau khi đặt bát đũa vào máy rửa chén, Quý Thiên bắt đầu chuẩn bị trái cây. Y đang chăm chú bóc vỏ cam thì Chu Đỉnh Nguyên bước tới bên cạnh, tự nhiên vòng tay từ phía sau ôm lấy eoy, giữ chặt y ở trước quầy bếp.
Quý Thiên không né tránh, đặt từng miếng cam đã bóc vào đĩa, rồi đưa đĩa cho Chu Đỉnh Nguyên, nhẹ giọng nhắc: "Mang qua đi."
Khi hai bàn tay chạm vào nhau, Chu Tích liếc thấy trên tay họ đeo những chiếc nhẫn giống hệt nhau, kiểu dáng đơn giản, rõ ràng là nhẫn đôi.
Hai người này không hề che giấu gì, cứ công khai như vậy. Chu Đỉnh Nguyên đúng là kẻ nông cạn, dù biết đối phương lai lịch không rõ ràng, đầu óc lại có vấn đề, nhưng gương mặt đẹp trai kia đủ khiến hắn mê mẩn. Huống chi Quý Thiên còn chăm sóc hắn chu đáo thế này, chắc giờ Chu Đỉnh Nguyên đến họ của mình cũng quên mất rồi.
"Ăn đi."
Chu Đỉnh Nguyên cười tươi rói đặt đĩa trái cây trước mặt Chu Tích. Nụ cười đắc ý của hắn khiến người ta thấy khó chịu, chẳng hiểu hắn đang tự hào cái gì nữa, nhưng ngồi xuống ghế xong, hắn lại dang tay, thảnh thơi ngắm nghía xung quanh, vui vẻ ra mặt.
Chu Đỉnh Nguyên tất nhiên rất vui. Quý Thiên ở trước mặt Chu Tích đã cho hắn mặt mũi thế này rồi, cơm là Quý Thiên nấu, bát đũa là Quý Thiên dọn, ngay cả trái cây cũng do Quý Thiên chuẩn bị. Cái tinh thần "nam tử hán đại trượng phu" của hắn được thỏa mãn hoàn toàn. Chỉ trừ lúc trên giường thì hắn bị chịu khổ chút, còn lại thì rời giường rồi, Chu Đỉnh Nguyên vẫn rất có thể diện.
Trên ti vi đang phát chương trình Tết, Chu Đỉnh Nguyên biết Chu Tích bây giờ về nhà cũng chỉ một mình, hắn chủ động mời ở lại, "Tối nay cậu ở lại đây đi, dù sao nhà tôi cũng nhiều phòng lắm."
Chu Tích không nói gì. Từ khi về đây làm việc, gia đình đã mua cho cậu một căn hộ hai phòng gần chỗ làm. Ngày thường công việc không có cảm giác gì, nhưng hôm nay là Tết, một mình ở nhà quả thật có chút lạnh lẽo.
Chu Đỉnh Nguyên cố gắng tạo cơ hội cho Chu Tích, Chu Tích không từ chối chính là cũng muốn ở lại, chỉ là ngại chưa mở miệng thôi, "Đừng đi nữa, ba người chúng ta chơi bài đi."
Chu Tích chưa kịp đồng ý thì điện thoại trong túi rung lên, cậu liếc nhìn số điện thoại, giơ tay ra hiệu cho Chu Đỉnh Nguyên đừng nói gì.
"Alo? Trưởng phòng à?"
Có vẻ là gọi từ ông chủ, ngày 30 Tết nhận được điện thoại của ông chủ chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Có lẽ Chu Đỉnh Nguyên đã đoán đúng, đối phương nói gì đó, Chu Tích đáp lại hai tiếng, "Được, tôi lập tức đến ngay."
Cúp điện thoại, Chu Tích không kịp giải thích nhiều đã phải rời đi, "Tôi đi trước, ở cơ quan có việc."
Chu Đỉnh Nguyên lập tức đứng dậy, theo sát phía sau như mẹ già, "Hả? Tết nhất thế này cơ quan cậu còn có việc gì? Sao không tìm người khác đi? Ông chủ không đi tự mình được à?"
Chu Tích đứng khựng lại, nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Chu Đỉnh Nguyên, cậu không biết mình có cảm giác gì nữa, cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể giải thích nghiêm túc.
"Có một đối tượng hỗ trợ bất ngờ tự thiêu ở nhà, đồn công an đã đến rồi, phòng tôi cũng phải cử người đi, trưởng phòng cũng có mặt, nhưng mấy đồng nghiệp ở xa thì giờ chắc mới về quê, mấy người gần thì tuổi đã lớn mà nhà còn có người quây quần Tết. Dù sao giờ tôi cũng một mình, không làm ảnh hưởng gì."
Chu Đỉnh Nguyên không ngờ khi Chu Tích lại giải thích chu đáo như vậy, "Ồ... thế à..." Nghe quả thật nghiêm trọng.
Quý Thiên tiến lên kéo tay Chu Đỉnh Nguyên, "Để em trai anh đi đi, công việc quan trọng."
Chắc chắn là công việc quan trọng, Chu Đỉnh Nguyên không tiện giữ lại Chu Tích, "Vậy đi đi nhé, nhớ cẩn thận."
Ánh mắt Chu Tích dừng lại trên tay họ đang nắm chặt, hàm răng cậu nghiến chặt, em trai à, Chu Đỉnh Nguyên còn chưa gọi cậu ta như vậy, Quý Thiên này thật là...
Mãi cho đến khi bóng dáng Chu Tích hoàn toàn khuất sau góc phố, Chu Đỉnh Nguyên mới thở dài, hắn kéo Quý Thiên về nhà.
"Chao ôi, công việc cậu ấy cũng vất vả thật, chỉ cần một cuộc gọi từ lãnh đạo, dù có ở sao Hỏa cũng phải lập tức quay về." Nói đến đây, Chu Đỉnh Nguyên cảm thán, "Chúng ta như thế này cũng không tệ, tự kiếm tiền tự tiêu, chẳng cần để ý ánh mắt của người khác."
"Đỉnh Nguyên."
Chu Đỉnh Nguyên ngơ ngác quay đầu lại, "Hả?"
Vì là Tết, nhiều con cái của người già đã trở về, con phố vốn tối đen vào khoảng bảy giờ giờ đây sáng sủa hơn nhiều, nhiều ô cửa sổ đã có ánh đèn sáng.
"Cảm ơn."
Quý Thiên nghiêm túc nói lời cảm ơn làm Chu Đỉnh Nguyên càng ngơ ngác hơn, hắn chớp mắt, miệng phát ra âm thanh ngạc nhiên, "Hử?"
"Lúc đầu em tưởng anh gọi em trai đến ăn cơm là để hòa hảo với cậu ấy, không ngờ..."
Không ngờ Chu Đỉnh Nguyên lại nhún nhường vì chuyện của mình, Quý Thiên vừa áy náy lại cảm động.
Chu Đỉnh Nguyên hiểu ý của Quý Thiên, nhưng hắn không thích sự cảm ơn qua lại, quá khách sáo, quá xa cách. Hắn và Quý Thiên đã ở bên nhau, chuyện của Quý Thiên chính là chuyện của hắn, hai người nâng đỡ nhau là chuyện thường.
Chu Đỉnh Nguyên không muốn làm không khí trở nên quá lâm ly nặng nề, "Tất nhiên phải lo cho em định cư rồi, không có chứng minh nhân dân thì phiền lắm, không đi đâu được, mà nếu bị phát hiện thì lại bị đưa đi, anh biết tìm ai để đón em chứ?"
Dù không biết chứng minh nhân dân cụ thể cần dùng vào những đâu, nhưng Quý Thiên cũng đoán được phần nào, ở đây ngay cả khi đi khách sạn cũng cần chứng minh nhân dân, chắc chắn là phải có để làm bất kỳ giấy tờ nào, chứng minh nhân dân là thứ cơ bản nhất. Vì vậy, chứng nhận kết hôn của hai người khi kết hôn chắc chắn cũng cần chứng minh nhân dân.
Chu Đỉnh Nguyên thì cẩu thả, không thích nghe những lời cảm ơn, Quý Thiên cũng không muốn quá khách sáo với hắn nữa, "Sau khi định cư, vậy là em đã là người ở đây rồi."
"Cái gì mà người ở đây chứ?" Chu Đỉnh Nguyên đã miễn dịch với những lời lạ lẫm của Quý Thiên, thậm chí có thể tiếp lời ngay, "Định cư xong thì em cũng là người của anh rồi."
Bị một Beta tuyên bố chủ quyền, Quý Thiên không hề cảm thấy khó chịu mà còn ngược lại, người nói câu đó lại là Chu Đỉnh Nguyên, y cảm thấy rất diệu kỳ. Suốt thời gian qua, mình quả thật luôn được Chu Đỉnh Nguyên bảo vệ.
"Vậy khi nào chúng ta kết hôn? Chờ giấy tờ xong rồi làm à?"
Chu Đỉnh Nguyên hơi ngẩn ra một chút, rồi lập tức hiểu ra, hắn tưởng Quý Thiên muốn tổ chức tiệc rượu và thông báo với gia đình gì đó.
"Rầm rộ thế này thì không hay lắm, hơn nữa anh cũng chẳng có ai để mời. Em bảo mời hàng xóm láng giềng thì anh sợ họ không chấp nhận được, sau này lại đàm tiếu, lâu dần thì mọi người cũng quen với việc chúng ta ở bên nhau sẽ ít người nói ra. Em nhà có họ hàng cần mời không?" Chu Đỉnh Nguyên lại sợ Quý Thiên thất vọng, "Nếu em muốn làm hai bàn thì anh sẽ mời Chu Tích vậy."
Chỉ dẫn theo một mình Chu Tích, không biết cậu ta có chịu đến không.
Quý Thiên lộ rõ vẻ thất vọng qua nét mặt, "Nhưng mà... buổi lễ đơn giản thế này à? Em sợ anh sẽ cảm thấy tủi thân."
"Có gì mà tủi thân." Không thể nào rầm rộ gõ trống khua chiêng thông báo cho mọi người được, cứ để tự nhiên đi mà, Chu Đỉnh Nguyên khoác tay Quý Thiên, hắn không ngờ Quý Thiên lại có cảm giác nghi thức mạnh mẽ như thế, "Anh thì không sao, chủ yếu là em đó, nếu em muốn mời khách, thì chúng ta mời Chu Tích đi."
Nghĩ lại thì, số người mà hai người họ có thể mời quả thật không nhiều, Quý Thiên cũng không ép buộc, "Vậy thì chờ giấy tờ xong rồi chúng ta đi đăng ký."
"Đăng ký cái gì?" Chu Đỉnh Nguyên ngơ ngác, bây giờ đồng tính luyến ái cũng cần đăng ký à?
Quý Thiên đương nhiên trả lời, "Đăng ký kết hôn."
Chu Đỉnh Nguyên lâm vào trạng thái bối rối, thằng nhóc này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện ra vậy? Dù là người ngoài hành tinh hay ngoại quốc thì hắn cũng phải làm rõ với Quý Thiên.
"Ở đây chúng tôi không cho phép đồng tính luyến ái đăng ký kết hôn."
Lại là đồng tính luyến ái, Quý Thiên nhất quyết phải làm rõ vấn đề này, y lấy điện thoại ra tìm kiếm, càng đọc trên bách khoa thì sắc mặt càng khó coi.
"Làm sao vậy? Ở chỗ bên em còn cho phép đồng tính kết hôn à? Thế thì còn tự do hơn bên đây nhiều."
Quý Thiên siết chặt điện thoại, môi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Toàn là đàn ông thì có sao? Sao lại không cho phép đăng ký kết hôn?"
Việc không thể đăng ký kết hôn dường như đã đả kích Quý Thiên khá lớn, mấy ngày nay y cứ lầm lì không vui, thế này quá không ổn, Chu Đỉnh Nguyên nghĩ rằng mình phải tìm cách an ủi y.
Bữa trưa đã chuẩn bị xong, Chu Đỉnh Nguyên vẫn lẩn trên lầu, không thấy bóng dáng đâu, Quý Thiên đành lên lầu gọi anh xuống.
"Đỉnh Nguyên?"
Khi lên lầu, Chu Đỉnh Nguyên đang nói điện thoại, vẻ mặt hắn rất kích động như có chuyện vui.
"Thật à? Được, được, được, vậy có cần chuẩn bị chút quà không?"
Có lẽ đối phương đã từ chối, Chu Đỉnh Nguyên liên tục đáp ứng, "Được, được, phiền cậu rồi, Chu Tích."
Chu Tích?
Quý Thiên nhìn vào mặt Chu Đỉnh Nguyên, Chu Đỉnh Nguyên lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Được rồi, nếu cậu nói không cần thì thôi, hôm đó cậu đi vội thế công việc đã xử lý xong chưa?"
Sau vài câu xã giao với Chu Tích, Chu Đỉnh Nguyên mới cúp máy, hắn không thể chờ được để chia sẻ tin tốt với Quý Thiên, "Việc cho em định cư đã có triển vọng, khi em có chứng minh nhân dân rồi thì anh cũng yên tâm."
Đúng là một tin tốt, dù Chu Tích đã đồng ý miệng nhưng chỉ cần chưa làm được thì tim hắn vẫn chưa thật sự yên ổn.
Nói đến chứng minh nhân dân, Quý Thiên lại nghĩ đến việc y và Chu Đỉnh Nguyên không thể đăng ký kết hôn, y cười gượng gạo.
Chu Đỉnh Nguyên biết Quý Thiên đang nghĩ gì, từ trên bàn cầm một quyển sổ nhỏ lắc lư trước mặt y, "Đây."
"Cái gì vậy?" Quý Thiên nhìn vào quyển sổ, trên đó viết rõ ba chữ "Giấy kết hôn".
"Em không phải muốn đăng ký kết hôn sao? Ở đây chúng ta không thể làm được nên anh đã vẽ một cái cho em, để em không phải suốt ngày chù ụ buồn bã."
Quý Thiên ngạc nhiên nhìn Chu Đỉnh Nguyên, y ngạc nhiên trước sự tinh tế của Chu Đỉnh Nguyên, hắn có thể nhạy cảm nhận ra cảm xúc của mình, có thể chăm sóc để mình vui vẻ, y vừa tức cười vừa cảm động vì cách làm của Chu Đỉnh Nguyên. Hắn thật sự đã vẽ ra một giấy kết hôn, tài vẽ của Chu Đỉnh Nguyên cũng không phải dạng vừa, trông rất giống thật.
Quý Thiên cầm "giấy kết hôn" nhìn qua nhìn lại không nỡ buông, Chu Đỉnh Nguyên trêu y, "Em đừng có khóc vì xúc động nhé."
"Anh làm giả giấy à?" Quý Thiên bị ảnh hưởng bởi Chu Đỉnh Nguyên, ngay cả lúc lãng mạn cũng có thể thốt ra câu làm không khí trở nên khựng lại.
"Em bị điên à, anh tốt bụng an ủi em như thế mà lại không được gì, thế thì trả lại anh đi."
Chu Đỉnh Nguyên giả vờ muốn giật lại, Quý Thiên nhanh chóng ôm chặt vào lòng, "Đây vốn là vẽ cho em mà, anh sao lại có chuyện lấy lại chứ?"
Chu Đỉnh Nguyên cũng không thật sự muốn giật lại, chỉ cần Quý Thiên thích là được, hắn đẩy vai Quý Thiên về phía dưới lầu, "Đến giờ ăn rồi phải không?"
"Ừm, nếu không xuống thì đồ ăn sẽ lạnh mất."
"Đi thôi, anh kể cho em chuyện về Chu Tích."
**
Thiên buồn, Nguyên đi vẽ giấy kết hôn =)))
Thiệt ra thấy với tính cách của chú Nguyên thì để anh - em thấy hơi gượng, nhưng vì còn có Chu Tích cũng là "cậu" nên nếu xưng hô tôi - cậu giữa Nguyên với Thiên cứ không thấy có gì đặc biệt nên thôi để anh - em cho mặn nồng vị.