Không những không thấy được nội dung mình muốn xem, mà cốt truyện của tiểu thuyết ngày càng xa vời, Chu Đỉnh Nguyên đặt cho Quý Thiên một cái tên mới.
Quý Ngạo Thiên.
(*) Má =)))) Tên gốc là Long Ngạo Thiên, nói chung là cái tên gọi châm chọc/châm biếm thường gắn với mấy nhân vật phi thường mạnh như con cưng của trời, không theo lẽ thường, cũng đếch có não mà làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Dù cho tác giả có sắp đặt một chút ngăn trở thì mục đích cũng chỉ là vì gia tăng độ thiện cảm để cua gái. Cái tên nì không rõ nguồn gốc cụ thể, xuất hiện từ khoảng năm 2000. (Theo Mê Truyện Chữ)
"Em đổi tên đi, gọi là Quý Ngạo Thiên, nghe vậy mới trâu bò." Quả đúng là tiểu thuyết bá tổng có sức ảnh hưởng ghê gớm, ngay cả Quý Thiên như vậy cũng bị cuốn vào không thể tự thoát ra.
Quý Thiên không giải thích gì, chỉ lạnh nhạt đánh giá một câu, "Tên này quá thô tục."
"Em thì tinh tế lắm, tinh tế mà hay động dục." Đã viết ra những tình tiết hoang dã thế này rồi, vậy mà còn chê tên Quý Ngạo Thiên thô tục, làm sao thô tục bằng suy nghĩ của Quý Thiên chứ?
Quý Thiên nghiêm túc sửa lại, "Thời gian kỳ mẫn cảm của em tạm qua rồi, cũng không phải lúc nào cũng động dục."
Giờ nghĩ lại, trước kia y có quyền lực và địa vị nhưng cũng không phải thật sự tự do, so với người trong thế giới này thì dù là Omega, hay là Alpha cao cao tại thượng cũng có lúc không thể làm chủ được bản thân.
"**! Em nói vậy là có ý gì?" Chu Đỉnh Nguyên nhớ lại thái độ của Quý Thiên lần trước, chỉ cần một lần là đủ rồi, sao giờ nghe Quý Thiên nói có thể còn lần sau nữa?
Quý Thiên vô tội chớp chớp mắt, "Em không nói với anh à? Thời gian kỳ mẫn cảm của em đâu phải chỉ có một lần."
"Thần kinh." Cái gì mà mẫn cảm động dục, Quý Thiên thật sự tự cho hắn là ngốc, đem cái trò trong tiểu thuyết ra để dọa hắn? Chu Đỉnh Nguyên chửi rủa rồi bước về phía cửa, đi được mấy bước thì quay lại, "Em nói thật à? Lần sau là lúc nào?"
Quý Thiên giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, không hề có dấu hiệu là y đang đùa, "Tất nhiên là thật, lần sau không chắc, có thể là tháng sau, cũng có thể là năm sau."
Chu Đỉnh Nguyên trừng trừng y, "Con mẹ nó, em còn không bằng kỳ kinh nguyệt nữa, kỳ kinh nguyệt còn có thời gian mà em thì muốn khi nào là khi ấy, tùy tâm sở dục quá nhỉ."
Hai người đang đấu khẩu thì điện thoại Chu Đỉnh Nguyên reo, hắn nhìn thấy là điện thoại của Chu Tích, làm dấu "ngừng chiến" với Quý Thiên rồi quay đầu bắt máy.
Không ngoài dự đoán, Chu Tích gọi đến là để hỏi chuyện thêm tên vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.
"Chu Đỉnh Nguyên, chuyện thêm tên tôi đã giúp anh sắp xếp xong, nếu anh rảnh thì mang Quý Thiên qua ngay bây giờ đi."
Khi nhờ vả người khác làm việc, tất nhiên đối phương sẽ sắp xếp thời gian theo ý mình, Chu Đỉnh Nguyên vui mừng khôn xiết, "Được, được, tôi sẽ qua ngay."
"Nhớ mang theo giấy tờ đầy đủ, tôi sẽ gửi địa chỉ qua WeChat."
Nghe ý này có vẻ như Chu Tích không đi cùng họ, không phải vì Chu Đỉnh Nguyên nhất định muốn phiền Chu Tích đi cùng, mà là việc như thế này mà với tính cách của Chu Tích, chắc chắn cậu sẽ chủ động yêu cầu đi cùng.
"Cậu không đi cùng chúng tôi à?"
Chu Tích có vẻ do dự, "Tôi không đi, công ty có chút việc."
Nếu là chuyện công việc, Chu Đỉnh Nguyên sẽ không làm phiền Chu Tích, nhưng giọng nói của Chu Tích nghe có vẻ uể oải, không giống như vì chuyện công ty.
Chu Đỉnh Nguyên thử hỏi, "Cậu không sao chứ? Có phải vì chuyện của tôi mà cậu bị ảnh hưởng không?"
"Không sao." Chu Tích trả lời rất dứt khoát, "Anh cứ đưa Quý Thiên đi thêm tên đi, tôi cúp máy đây, công ty còn việc."
"Ê?"
Chu Tích cúp máy quá nhanh, không cho Chu Đỉnh Nguyên cơ hội giữ lại.
Quý Thiên thấy vậy, y bước tới hỏi, "Sao vậy?"
Đúng lúc đó Chu Đỉnh Nguyên nhận được một tin nhắn WeChat, là địa chỉ và thông tin liên hệ mà Chu Tích đã gửi.
"Không có gì." Chu Đỉnh Nguyên suy nghĩ một chút, với tính cách của Chu Tích thì dù hắn có hỏi mãi, cậu ta nếu không muốn nói thì cũng không có cách nào moi được từ miệng cậu ta được. Đợi đến khi cậu ấy muốn nói thì sẽ nói, hắn thu lại điện thoại, kéo Quý Thiên lên lầu, "Lên lầu thay đồ, anh sẽ đưa em đi một nơi."
Với sự giúp đỡ của Chu Tích nên mọi việc trở nên thuận lợi hơn, khi họ hoàn tất thủ tục rồi ra ngoài, Quý Thiên vẫn còn hơi ngơ ngác, "Làm sao lại nghĩ đến việc thêm tên em vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà?"
Trong trung tâm giao dịch các cặp đôi sắp cưới khá nhiều, Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên là hai tên đàn ông to lớn đứng giữa có phần hơi lạc lõng. Chu Đỉnh Nguyên kéo Quý Thiên đi nhanh ra ngoài, vừa ra khỏi cửa mới trả lời câu hỏi của Quý Thiên.
"Không phải anh đã nói rồi sao, sau này mà chúng ta cãi nhau thì em phải có nơi để đi chứ, không sao hết, anh đi là được, nhà thì để lại cho em đó."
Quý Thiên mơ hồ cảm nhận được rằng, trong thế giới này ngôi nhà đối với một cặp đôi có thể có ý nghĩa tương đương với nhẫn cưới.
"Chúng ta có thể không cãi nhau mà."
Chu Đỉnh Nguyên cười khẩy một tiếng, hắn dùng tay chọc vào huyệt thái dương của Quý Thiên, "Không ngờ em vẫn còn là người yêu đương ngây thơ thế, cuộc đời dài như vậy, không cãi nhau thì em nghĩ có thể không? Anh với mẹ anh cũng có lúc cãi nhau, huống chi là anh với em. Yêu nhau chỉ để uống nước là no thôi? Nói mấy lời sáo rỗng thì còn không bằng làm gì thực tế."
Quý Thiên hiểu rằng những lời hỏi thăm, an ủi không bằng những món tiền thật sự.
Tiền ở đâu, tình yêu ở đó.
Chu Đỉnh Nguyên nghiêm túc nói, "Căn nhà này trước khi em đến là tất cả của anh, sau khi em đến thì tiền anh kiếm được đều do em quản lý."
Điều này đã là toàn bộ của Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên thực sự cảm thấy ấm áp trong lòng. Y muốn hôn Chu Đỉnh Nguyên, không chỉ là một chút, mà là rất muốn hôn hắn.
Chu Đỉnh Nguyên cười nhếch miệng, nói với Quý Thiên với giọng điệu tự hào, "Anh đây có đối xử tốt với em không? Có phải muốn lấy thân báo đáp cho anh không?"
Chỉ trong một khoảnh khắc, Quý Thiên hiểu vì sao y không ghét khi bị Chu Đỉnh Nguyên trêu chọc bằng lời nói như vậy. Chu Đỉnh Nguyên không chỉ là mạnh miệng mà hắn thực sự luôn làm được những gì đã hứa.
"Ừm."
Nụ cười tỏa sáng của Chu Đỉnh Nguyên bỗng chững lại, Quý Thiên thẳng thắn thừa nhận khiến hắn không biết làm sao nữa.
"Sao vậy?" Quý Thiên nhận ra sự ngừng lại của hắn, y liền hỏi lại.
"Sao em trả lời nhẹ nhàng vậy, anh còn tưởng em sẽ cố tỏ ra mạnh mẽ một chút."
Dù sao thì Quý Thiên cũng hơi có vấn đề với cái đầu, lại còn có chút chủ nghĩa nam quyền, lúc nào cũng tưởng mình là vua hết, thật là Qúy Ngạo Thiên mà.
Quý Thiên nghiêm túc trả lời Chu Đỉnh Nguyên, "Bởi vì anh thực sự rất tốt với em, từ khi mới bắt đầu đã rất tốt, đó là sự thật, em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ làm gì cả."
Chu Đỉnh Nguyên vui ra mặt, đúng lúc một chiếc taxi đi tới, hắn chặn xe lại, kéo Quý Thiên lên xe.
"Anh nghĩ rồi, thời gian sau khi chúng ta không bận rộn nữa, chúng ta sẽ đóng cửa cửa hàng rồi đi du lịch đi." Chu Đỉnh Nguyên nghĩ, hắn không coi Quý Thiên là người bị tẻn tẻn nữa, cứ coi y là người ngoài hành tinh vậy, hắn phải dẫn y đi khám phá thế giới của họ đi chơi một chuyến để mở mang tầm mắt.
Thấy Quý Thiên không nói gì, Chu Đỉnh Nguyên tưởng rằng y coi công việc quan trọng, không muốn đi du lịch lãng phí thời gian.
Hắn nhỏ giọng hỏi, "Em không muốn đi đâu à?"
"Đương nhiên là không phải." Quý Thiên lập tức phủ nhận, y chỉ không ngờ Chu Đỉnh Nguyên vụng về vậy mà lại nghĩ được nhiều như thế. Chu Đỉnh Nguyên lúc nào cũng mang đến cho y những bất ngờ, "Em đã làm xong giấy tờ, đã đăng ký tạm trú ở nhà anh, tên của chúng ta còn ở cùng một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, dù không có giấy chứng nhận kết hôn thì cũng giống như đã đăng ký kết hôn rồi. Vậy đi du lịch chính là tuần trăng mật, em nhất định là muốn đi rồi."
Tài xế ở phía trước liếc nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người đang nắm tay nhau thì cũng hiểu, thời đại đang thay đổi, ông đã làm nghề lái taxi nhiều năm cũng thấy nhiều cảnh như vậy rồi, chẳng có gì lạ nữa.
Chu Đỉnh Nguyên xấu hổ muốn chết muốn tìm cái lỗ nào đó nằm đại vào, đều là lỗi của hắn, không kịp bịt miệng Quý Thiên.
Quý Thiên chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của tài xế, hai tay ôm lấy tay Chu Đỉnh Nguyên, "Đỉnh Nguyên, em rất vui."
Chu Đỉnh Nguyên vò đầu bứt tai cười gượng với tài xế, hắn lại đẩy Quý Thiên về phía sau ghế lái, cố gắng ngăn cách ánh mắt của tài xế.
Hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Em vui là được rồi."
Cũng không cần quan tâm sống chết mặt mũi của bản thân nữa.
*