Sau khi ăn no, Chu Đỉnh Nguyên dẫn Chu Tích lên tầng ba để chuẩn bị phòng, còn Quý Thiên ở lại dưới lầu dọn dẹp bát đĩa, Lý Thục Dương thì ngồi như ông chủ xem TV.
Lý Thục Dương nói nhiều hơn cả Chu Đỉnh Nguyên, anh ta chiếm lấy chiếc ghế tựa riêng của Quý Thiên, thoải mái tựa tay lên nói, "Tôi nghe Chu Tích nói các cậu làm mảng điện thương mại gì đấy? Nghe nói cái này kiếm tiền cũng khá lắm đúng không?"
Quý Thiên vừa sắp xếp bát đĩa vào máy rửa bát vừa trả lời Lý Thục Dương, "Ừm, cũng tạm ổn."
Thật ra Quý Thiên không phải khiêm tốn, bây giờ số tiền kiếm được không ít, ít nhất y và Chu Đỉnh Nguyên không phải lo lắng về tiền bạc, nhưng nếu so với trước kia thì vẫn còn rất nhỏ.
"Tôi với anh ấy thì đủ dùng."
Lý Thục Dương nghe vậy liền lên tiếng "Ồ" một tiếng, "Sao vậy? Các cậu làm ăn lớn lắm à?"
Quý Thiên đóng máy rửa bát, đứng dậy sau khi máy bắt đầu hoạt động, y không cảm thấy Lý Thục Dương nói vậy là vô lễ, "Sao? Anh có hứng thú à?"
Lý Thục Dương vỗ vỗ vào chân mình, "Nhìn tôi thế này, có hứng thú cũng chỉ là trong lòng thôi, chờ xem chân tôi có thể chữa khỏi không rồi nói sau."
Vậy là chân anh ta vẫn có thể chữa được, tình hình không quá tệ. Quý Thiên định hỏi về tình hình chân của Lý Thục Dương, nhưng không ngờ Lý Thục Dương lại tò mò hỏi trước.
"Ê, hai cậu sao lại đến với nhau vậy?"
Quý Thiên ngẩn ra, Lý Thục Dương thấy y do dự thì nghĩ rằng y ngại, "Là đàn ông cả rồi, đừng ngại, nói ra đi, tôi xem xem nhà Chu Tích có gen đồng tính không, là ai thích ai trước?"
Chuyện của mình và Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên đương nhiên không cảm thấy khó nói, nhưng y không ngờ Lý Thục Dương lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Quý Thiên trầm ngâm một lát, y không thể nói rõ được chính xác vào khoảnh khắc nào mình thích Chu Đỉnh Nguyên, cũng không thể chắc chắn Chu Đỉnh Nguyên thích mình từ lúc nào, "Có lẽ là tôi thích anh ấy trước."
"Vậy cậu cũng khá chủ động đấy, cậu là..." Lý Thục Dương làm động tác tay xuống dưới, "Là người ở dưới đúng không?"
Quý Thiên chỉ cao hơn chút, nhìn có vẻ thanh lịch, ở nhà còn nấu cơm, rửa bát, nhìn thế nào cũng có vẻ hiền thục, Lý Thục Dương tự nhiên nghĩ y là 0.
Quý Thiên nhíu mày, sau hai giây y hiểu ra Lý Thục Dương đang nói gì, khóe miệng y cong lên một chút, nụ cười không lời còn mạnh mẽ hơn cả lời nói.
"Cậu cười gì thế?" Lý Thục Dương có chút không tin, anh ta ngửi thấy Quý Thiên có mùi Đông y lại vô lý nói một câu, "Cậu học Y hả?"
Đúng lúc này, Chu Đỉnh Nguyên và Chu Tích từ trên lầu đi xuống, Chu Tích nghe thấy tiếng nói của Lý Thục Dương từ xa nhưng không nghe rõ nói gì. Qúy Thiên đầu óc có chút vấn đề mà Lý Thục Dương lại hay nói bậy bạ, nếu hai người tâm thần này trò chuyện giao lưu thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Lý Thục Dương!" Chu Tích giọng nghiêm khắc ngắt lời hai người, "Tôi đã bảo anh đừng nói lung tung mà!"
Lý Thục Dương chu môi, mình còn chưa hỏi gì mà đã bị trách, đâu gọi là nói bậy?
"Tôi đưa anh lên lầu." Chu Tích tiến lên, một tay đỡ Lý Thục Dương, giọng cậu không mấy dễ chịu nhưng động tác thì rất nhẹ nhàng.
Lý Thục Dương còn không phục, anh ta liếc Quý Tinh một cái trước khi lên cầu thang, lẩm bẩm nói, "Sao bây giờ mấy gã mặt trắng cũng lợi hại thế này?"
Chu Đỉnh Nguyên có vẻ không nghe rõ Lý Thục Dương nói gì, hắn nhìn hai người lên lầu, "Giờ lên lầu nghỉ sớm có phải hơi sớm không?"
Chu Tích chỉ nói một câu lạnh nhạt "Không sao", rồi cả hai biến mất vào cuối cầu thang, từ xa, vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
"Cậu mợ nó thực sự là dẫn tôi đi gặp người ta sao, chẳng nói được mấy câu đã bảo tôi lên lầu rồi."
Chu Tích không nói gì, Lý Thục Dương vẫn không chịu dừng lại, "Cậu có bản lĩnh hơn anh cậu nhiều, không đúng, anh cậu cũng giỏi lắm, Qúy Thiên cũng nghe lời anh cậu đến thế, xem người ta chu đáo thế nào kìa."
Chu Tích không thể chịu đựng nổi nữa, "Im miệng đi!"
Phía trước hai người nói cái gì không nghe rõ, nhưng tiếng "Im miệng!" thì Chu Đỉnh Nguyên nghe rất rõ, hắn có chút lo lắng nhìn về phía hành lang.
"Em có nghĩ họ sẽ đánh nhau không?"
Quý Thiên kéo hắn lại, "Em trai có chừng mực, chuyện của họ chúng ta đừng can thiệp quá nhiều."
"Vậy vừa rồi các cậu nói gì vậy?" Chu Đỉnh Nguyên có chút tò mò, "Lúc trải giường, Chu Tích có vẻ vội vàng xuống, ẻm nói là sợ Lý Thục Dương nói linh tinh hỏi những chuyện không đâu."
Lý Thục Dương đúng là miệng nhanh hơn não, cũng không biết nói khéo, nhưng trong phạm vi có thể chấp nhận.
Quý Thiên lắc đầu, "Nói mấy chuyện linh tinh thôi, đơn hàng đã gửi hết rồi, đồ đạc cũng xong rồi, tối nay kiểm tra lại chút, chuẩn bị xong thì ngày mai chúng ta đi luôn."
Hai người không có gì ràng buộc nữa, chuẩn bị xong là có thể xuất phát, Chu Đỉnh Nguyên gật đầu ngay, "Được!"
"Vậy chúng ta nghỉ sớm hôm nay nhé."
Nói là chuẩn bị xong rồi, Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên kiểm tra hành lý rồi chuyển hết lên xe cũng mất gần một hai tiếng, trời tối muộn rồi.
Vào lúc bảy giờ tối, bầu trời vẫn xám xịt, gió đêm nóng ẩm thổi làm mồ hôi chảy dọc trán, Quý Thiên lấy khăn giấy trong túi lau mồ hôi cho Chu Đỉnh Nguyên, "Đi thôi, về nhà thôi."
Tắm xong ra, trời đã hoàn toàn tối, Chu Đỉnh Nguyên lau tóc, dường như nghe thấy tiếng động, kéo tay Quý Tinh, "Em nghe xem."
Trong phòng có điều hòa, cách âm của nhà không tốt lắm nên vẫn có thể nghe thấy tiếng máy điều hòa bên ngoài, tiếng của Chu Tích giận dữ đột ngột vang lên.
"Lý Thục Dương! Anh im ngay!"
Chu Đỉnh Nguyên giật mình, môi mím lại, "Anh chưa từng thấy Chu Tích mất kiểm soát như vậy, họ cãi nhau như thế mà còn ở bên nhau, đúng là quá kì lạ, em nghĩ họ có đánh nhau không? Chúng ta có cần lên xem không?"
Quý Thiên lấy máy sấy tóc ra giúp Chu Đỉnh Nguyên sấy tóc, "Chu Tích có chừng mực."
Cứ nói là có chừng mực, dù sao Chu Tích cẩn thận như thế nhưng vẫn không thể giữ bình tĩnh trước Lý Thục Dương.
Tiếng máy sấy tóc khá ồn, Chu Đỉnh Nguyên vô thức nghiêng đầu, chăn gối trên giường vẫn chưa có, tất cả đều để trên tầng thượng.
Chu Đỉnh Nguyên nắm tay Quý Thiên, "Xong rồi, sáng nay tôi quên thu dọn đồ đạc trên tầng thượng, tối nay chúng ta ngủ kiểu gì?"
Chăn thì vẫn còn, chỉ là chiếc gối nhà có ba đôi, xe có một đôi, cho Chu Tích dùng một đôi, còn lại một đôi bị bỏ trên tầng thượng.
Nhà bình thường không có nhiều người, sáu chiếc gối vẫn dư dả, không ngờ lúc này lại thiếu.
Quý Thiên nói, "Em lên lấy."
Chu Đỉnh Nguyên không yên tâm để Quý Thiên lên tầng thượng một mình, đặc biệt là ban đêm, hắn nắm chặt tay Quý Tinh không buông, "Anh lên với em."
Lòng bàn tay Chu Đỉnh Nguyên rất nóng, dù trong phòng có điều hòa, Quý Thiên vẫn cảm nhận được sự ấm áp của hắn. Y biết, Chu Đỉnh Nguyên sợ y biến mất.
"Em sẽ không đi đâu cả."
Chu Đỉnh Nguyên không chịu buông tay, "Ai biết được, sét nó thường đánh những người như tâm thần như em ấy."
Quý Thiên đặt tay lên mu bàn tay Chu Đỉnh Nguyên, từ từ nắm chặt tay hắn, "Vậy chúng ta cùng lên đi."
Lên đến tầng ba, phòng của Chu Tích yên tĩnh, khe cửa vẫn còn ánh sáng, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy tim đập nhanh hơn, giọng thấp xuống, "Hình như họ không cãi nhau nữa rồi."
Vừa nói xong, Quý Thiên đi trước không hiểu sao dừng lại, Chu Đỉnh Nguyên đụng phải đầu vào sau lưng Quý Tinh, đau đến mức hắn phải nghiến răng. Hắn định hỏi Quý Thiên tại sao lại dừng lại, nhưng nghe thấy âm thanh từ tầng thượng truyền xuống.
"Đừng ép tôi ném anh xuống từ đây."
Là Chu Tích.
Lý Thục Dương hững hờ, không sợ chút nào, "Cậu ném đi, không ném thì không phải đàn ông, nếu hôm nay không ném, sau này cẩn thận tôi leo lên đầu cậu ị."
Hai người cãi nhau suốt cả ngày rồi, Chu Đỉnh Nguyên thật sự lo lắng, hắn sợ Chu Tích nổi nóng rồi ném người đi, hắn không đợi Quý Tinh ngăn cản đã vội vàng kéo Quý Tinh chạy lên tầng thượng.
Lúc này, Chu Tích đang quay lưng với Lý Thục Dương, cậu đứng cạnh bồn hoa nhìn từng bông hoa đang nở.
"Đây là mẹ nó hoa mẫu đơn, có thiệt là nhân viên công vụ không, chẳng biết chút thường thức nào hết, hoa mẫu đơn sao có thể nở vào mùa này?"
Chu Tích có vẻ nhận ra mình nói sai nên chưa từng có lần nào không phản bác lại, dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt cậu có chút mềm mại hiếm thấy.
Nghe thấy tiếng động, hai người cùng quay lại thì nhìn thấy Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên, Chu Tích có chút ngượng ngùng, may mà Lý Thục Dương giúp cậu ta giải vây.
"Ha ha, tôi thấy các cậu có tầng thượng nên muốn lên xem thử, có nhiều hoa quá." Lý Thục Dương nói xong thì lập tức đổi giọng, "Hai cậu lên đây làm gì vậy? Không phải lên đây để cãi nhau đấy chứ?"
Anh ta như nhìn thấy điều gì đó không nên thấy, liên tục đẩy vai Chu Tích, "Tôi bảo mà, người bình thường ai lại để giường trên tầng thượng, anh cậu chỉ có thể với Quý Thiên trên này... Ê! Nhéo mông tôi làm gì!"
"Im đi." Lúc này, chút dịu dàng của Chu Tích đã không còn, cậu gần như muốn trực tiếp ném Lý Thục Dương xuống đất, nhưng cậu cũng sợ Lý Thục Dương tiếp tục làm trò hề trước mặt Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên nên đành phải miễn cưỡng mang người về phòng, "Chúng ta đi trước đây."
Khi hai người xuống cầu thang, Chu Đỉnh Nguyên nắm lấy góc áo của Quý Thiên, "Chết tiệt, cái chân của Lý Thục Dương bị gãy có phải vì miệng gã bị đánh không? Sao còn mặt dày hơn cả tôi vậy? Cái gì cũng dám nói ra hết."
Quý Thiên vỗ nhẹ vào vai Chu Đỉnh Nguyên như để an ủi, "Lấy vỏ gối và chăn xuống đi."
Hai người mang đồ xuống lầu, Lý Thục Dương chắc là nghe thấy tiếng động, nhân lúc Chu Tích vào toilet, anh ta nhảy ra một chân mở cửa.
"Các cậu sao lại xuống đây? Tôi cứ tưởng các cậu tối nay sẽ ở trên lầu..."
Lý Thục Dương chưa nói xong, thì từ trong toilet vang lên tiếng nước xả, ngay sau đó, Chu Tích tức giận bước ra kéo Lý Thục Dương về phía sau, Lý Thục Dương lảo đảo ngã vào lòng cậu, trước khi đóng cửa, Chu Tích còn nói với Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên một câu "Chúc ngủ ngon."
Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên nhìn nhau, thở dài bất lực.
Sau khi phủ chăn lên giường, cuối cùng cũng có thể ngủ yên, vừa tắt đèn, Chu Đỉnh Nguyên nín thở.
"Em nghĩ bọn họ nửa đêm có đánh nhau không?"
Chu Đỉnh Nguyên định với tay bật đèn, nhưng bị Quý Thiên ngăn lại, hắn lại hỏi: "Chắc là bọn họ lại cãi nhau rồi?"
Quý Thiên xoay người, đè hắn xuống, "Anh quan tâm chuyện trong phòng người khác làm gì?"
Còn có thể làm gì, vì đây là nhà của mình mà, người trên lầu vẫn là em trai của hắn nữa.
"Em đã nói rồi, Chu Tích sẽ xử lý." Quý Thiên nói nhỏ, hơi thở phả vào mặt Chu Đỉnh Nguyên, "Anh không ngủ được à?"
"Có chút, bình thường đâu có ngủ sớm như vậy."
Quý Thiên cúi đầu hôn lên môi Chu Đỉnh Nguyên. Khi không ngủ được thì họ làm gì đó khác, Chu Đỉnh Nguyên có vẻ mất tập trung, hắn không đáp lại, để mặc Quý Thiên hôn.
"Anh tập trung chút đi."
Vì ở nhà có người nên Chu Đỉnh Nguyên hơi e ngại, hắn có lệ duỗi đầu lưỡi ra. Hai người dần vào trạng thái, Quý Thiên đưa tay xuống thắt lưng của hắn, ngay lúc đó Chu Đỉnh Nguyên bừng tỉnh, hắn đẩy Quý Thiên ra, "Em có khóa cửa không đó?"
Quý Thiên tức giận nắm cằm Chu Đỉnh Nguyên, "Khóa rồi, từ giờ anh đừng nói gì, cũng đừng nghĩ đến chuyện về em trai anh nữa."
Quá là biết cách quản hắn luôn, dòng máu của Tần Thủy Hoàng vẫn còn đậm đà lắm.
"Ê! Đừng cắn cổ anh đấy."
Sáng hôm sau, Chu Đỉnh Nguyên xuất hiện trước mặt Chu Tích và Lý Thục Dương với những vết hôn trên cổ. Hắn rất muốn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng Lý Thục Dương cứ nhìn chằm chằm vào cổ hắn mà cười một cách rất kỳ quái.
"Đã chuẩn bị xong hết đồ chưa?" Chu Tích giúp mang nốt chiếc túi vào trong khoang xe, "Các anh đi đâu làm điểm dừng đầu tiên?"
Chu Đỉnh Nguyên bị hành hạ suốt đêm, hắn còn hơi buồn ngủ bị Quý Thiên đẩy vào ghế phụ, hắn mò trong túi lấy chìa khóa đưa cho Chu Tích.
"Đi theo cao tốc về phía nam thôi, hôm nay đi đâu đến đâu tính sau, không có mục tiêu cụ thể."
Quý Thiên đếm đồ trong khoang xe một lần nữa, rồi nói với Chu Tích, "Chúng tôi đưa hai người về trước."
"Không cần đâu, các anh lên cao tốc không tiện, tôi sẽ đưa anh ấy đi bắt taxi."
Lý Thục Dương thường xuyên cười đùa nhưng khi nhìn thấy hai người chuẩn bị xong xuôi, đột nhiên anh ta nghiêm mặt lại, ánh mắt không ngừng lộ ra vẻ hâm mộ, rồi buông lời đùa, "Chắc các cậu đang đi hưởng tuần trăng mật hả?"
Quý Thiên không giấu diếm, "Ừ, chúng tôi còn đi đăng ký kết hôn rồi."
Lý Thục Dương bật cười trong lòng, cuối cùng cũng phát hiện ra điều ngớ ngẩn nhất. Quý Thiên thật sự có thể bịa ra chuyện.
"Đây là do Đỉnh Nguyên vẽ cho tôi." Quý Thiên lục trong ví lấy ra giấy chứng nhận kết hôn mà Chu Đỉnh Nguyên vẽ cho y, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của y cũng lấp lánh dưới ánh nắng.
Chu Đỉnh Nguyên luống cuống mở cửa xe định giật lấy cái đồ vật ngớ ngẩn kia, ai ngờ Quý Thiên đã khóa cửa xe, hắn chẳng thể mở được.
Chết tiệt, thật sự là xấu hổ đến tận cùng.
Lý Thục Dương cử động môi, tưởng anh ta lại sắp nói gì sốc óc, "Chúc mừng nhé, chúc các cậu một chuyến đi an toàn bình an."
"Cảm ơn."
Quý Thiên lên xe, đợi Chu Đỉnh Nguyên vẫy tay chào Chu Tích và Lý Thục Dương mấy lần, y mới từ từ nổ máy.
Hai người sau xe dần trở nên nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn biến mất, Chu Đỉnh Nguyên mới thu tay về, đóng cửa sổ xe lại.
"Em mang theo làm gì?" Trời mới biết hắn vừa rồi muốn tìm cái lỗ để chui thế nào.
Quý Thiên đúng tình hợp lý nói, "Anh nói rồi mà, ra ngoài phải mang đầy đủ giấy tờ."
Chu Đỉnh Nguyên vừa muốn cười vừa muốn mắng, không thể nào kìm nén nổi nụ cười trên môi.
Chết tiệt, thật sự là thần kinh mà.
Kết thúc 💙