Màn chống muỗi là kiểu lưới rỗng, hiệu quả của nhang muỗi chẳng đáng là bao, Quý Thiên cảm thấy cổ chân mình ngứa ngáy, y rất muốn giơ tay gãi.
Chu Đỉnh Nguyên suýt nữa không giữ được thăng bằng, hắn nhận ra Quý Thiên đang động đậy liền dùng hai tay đè lên vai Quý Thiên, "Em đừng nhúc nhích."
Quý Thiên thật sự rất bối rối, "Hình như em bị muỗi cắn rồi."
Chu Đỉnh Nguyên đang ở trong tình trạng hưng phấn, "Em sao nhiều chuyện thế? Lúc thì muốn cái này, lúc thì muốn cái kia, lên giường mà không yên ổn nổi à?"
Quý Thiên rất muốn phản bác, nhưng dù sao thì là Alpha mà bị bạn trai gọi là nhõng nhẽo cũng hơi xấu hổ. Ai ngờ Chu Đỉnh Nguyên lại lăn người sang một bên, nằm thành hình chữ "Đại" rồi nói, "Em động đi, đỡ phải em rảnh rỗi tìm việc để làm nữa."
Đây là lần đầu tiên Quý Thiên cảm thấy bực bội, y quyết định phải dạy cho Chu Đỉnh Nguyên một bài học. Quý Thiên vừa ngồi xuống bên cạnh Chu Đỉnh Nguyên thì cảm giác cổ chân mình bị siết chặt, một bàn tay thô ráp của Chu Đỉnh Nguyên vuốt ve lên chỗ bị muỗi đốt.
"Thật sự bị muỗi cắn rồi này."
Quý Thiên không phải là người nhõng nhẽo, đau còn có thể chịu được, nhưng ngứa thì làm sao chịu nổi? Ngứa khiến người ta phải gãi không ngừng đến mức vò đầu bứt tai.
Chu Đỉnh Nguyên nắm cổ chân Quý Thiên nhẹ nhàng xoa, tay hắn có một lớp chai mỏng, vừa vặn làm dịu đi cảm giác ngứa do muỗi cắn.
Quý Thiên rất thích cảm giác này, y thích sự vuốt ve của Chu Đỉnh Nguyên, nhưng sự thích thú đó không kéo dài lâu. Chu Đỉnh Nguyên đột ngột lên tiếng, "Còn ngứa không? Nếu còn ngứa, anh chỉ có thể bôi nước bọt lên đó thôi."
Không khí vốn đang ái muội và ngọt ngào lại bị câu nói của Chu Đỉnh Nguyên làm cho vỡ vụn. Quý Thiên vật Chu Đỉnh Nguyên một cái, lật người hắn ra.
"Anh đừng nói nữa."
"Ghét anh à?" Chu Đỉnh Nguyên chôn mặt vào gối, "Không nói thì không nói, sao lại không biết lòng tốt của anh thế."
Chiếc giường sắt có lẽ lâu không dùng, có chút gỉ sét, cứ kêu kẽo kẹt trong không gian yên tĩnh của đêm khuya.
Chỉ nằm yên thôi mà miệng Chu Đỉnh Nguyên vẫn không chịu im, hắn chống tay lên đầu, "Em nói xem, chúng ta gây ra nhiều tiếng động thế này thì có ai nghe thấy không?"
Quý Thiên đôi khi thật muốn bịt miệng Chu Đỉnh Nguyên lại.
"Chắc là không, dù sao mấy người sống quanh anh đều lớn tuổi, cho dù họ nghe thấy thì cũng nghe không rõ, hơn nữa giờ này họ chắc chắn đã ngủ rồi."
Chu Đỉnh Nguyên suy nghĩ thông suốt rồi, tự mình thuyết phục xong lại tiếp tục nằm xuống.
"Anh yên tĩnh chút, đừng nói nữa."
Chu Đỉnh Nguyên lẩm bẩm, "Nói một chút mà em cũng quản."
Quý Thiên có chút tức giận, tăng thêm chút sức lực, cả hai vừa mới vào được trạng thái tốt đẹp thì Chu Đỉnh Nguyên lại mở miệng: "Chắc giường này không sụp mất đấy chứ?"
"Chu Đỉnh Nguyên! Anh có thể tập trung chút không?"
Chu Đỉnh Nguyên cười khẩy, đắc ý nói: "Em sao mà hai mặt thế, còn nói anh nhiều lời, lúc nãy em cứ kéo dài mãi không phải là rất điềm tĩnh à?"
Nếu là trước đây, Quý Thiên hình dung khi gần gũi với bạn đời sẽ là một bầu không khí ám muội dịu dàng, y tuyệt đối không thể tưởng tượng được giờ đây khi ở cùng Chu Đỉnh Nguyên, lại còn phải cãi nhau.
"Em có bản lĩnh thì bịt miệng anh đi..."
Chưa dứt lời, Quý Thiên xoay đầu Chu Đỉnh Nguyên lại hôn hắn. Chu Đỉnh Nguyên ậm ừ một tiếng, tiếng hôn ướt át thay thế cho những lời ồn ào của hắn, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Chu Đỉnh Nguyên bị hôn đến mức không thở nổi, đầu óc quay cuồng, vô thức giơ tay muốn bắt lấy những ngôi sao trên trời, nhưng cánh tay hắn mềm nhũn, chỉ còn cách ôm lưng Quý Thiên.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Đỉnh Nguyên mệt mỏi nằm trên giường, bên tai chỉ còn lại tiếng thì thầm của Quý Thiên: "Chúng ta xuống lầu ngủ đi."
Chu Đỉnh Nguyên ừ ừ mấy tiếng, không muốn động đậy, "Lười xuống."
"Anh còn phải tắm nữa, em bế anh xuống."
Chu Đỉnh Nguyên không muốn lộn xộn, biết Quý Thiên kiểu gì vào phòng tắm cũng sẽ dành thời gian lâu, mơ màng tỉnh dậy, "Không đi, ở đây ngủ luôn."
Thấy hắn mệt như vậy, Quý Thiên hiếm khi không kiên trì nữa, kéo chăn mỏng phủ lên lưng Chu Đỉnh Nguyên, "Vậy anh ngủ đi."
Chu Đỉnh Nguyên không hoàn toàn ngủ, hắn cảm nhận được Quý Thiên không nằm bên cạnh mình rồi nghe thấy tiếng nước, một lúc sau, chiếc khăn lạnh lau lên đùi hắn, hắn biết là Quý Thiên, vì Quý Thiên chắc chắn sẽ không để hắn chưa sạch sẽ mà đi ngủ. Chu Đỉnh Nguyên cũng muốn đợi Quý Thiên, nhưng hắn quá mệt, mệt đến mức dần dần mất đi ý thức. Khi tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Dù là buổi sáng, nhưng mặt trời đã chuẩn bị chiếu xuống, nếu không có mái che thì ánh sáng chói chang chắc chắn sẽ khiến Chu Đỉnh Nguyên đổ mồ hôi.
"Quý Thiên?" Chu Đỉnh Nguyên xoay người, bên cạnh trống không, chỉ có tấm chăn rối loạn.
Những bông hoa nhài trên mái nhà nở tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, bên cạnh có người đang cho chim bồ câu ăn, chim bồ câu thỉnh thoảng đậu trên mái nhà mình kêu "gù gù". Từ dưới vọng lên tiếng rao quen thuộc, mọi thứ đều rất quen thuộc, chỉ duy nhất không nghe thấy tiếng Quý Thiên đáp lại.
"Quý Thiên?" Chu Đỉnh Nguyên không chịu từ bỏ, hắn nín thở gọi lần nữa, nhưng mọi âm thanh huyên náo vây quanh, Quý Thiên hình như không có ở nhà.
Cảm giác quen thuộc khiến Chu Đỉnh Nguyên dâng lên một nỗi sợ hãi lớn, hắn vội vã kéo chăn nhảy xuống giường rồi chạy thẳng xuống lầu, vừa chạy vừa gọi tên Quý Thiên.
"Quý Thiên!"
Phòng ở tầng ba lâu rồi không ai ở, lớp màng nhựa trên đồ đạc đã phủ một lớp bụi mỏng, không thấy ai, Chu Đỉnh Nguyên vội vã chạy lên tầng hai.
Mở cửa, bên trong vẫn không thấy Quý Thiên, chỉ có chiếc áo ngủ mà Quý Thiên đã mặc, Chu Đỉnh Nguyên bước tới cầm lên, áo ngủ không còn hơi ấm của Quý Thiên, chỉ còn lại mùi sữa tắm nhẹ nhàng.
Đầu óc Chu Đỉnh Nguyên như bị một cú đánh trời giáng, không lẽ lại tiếp tục mất tích như lần trước? Không thể nào, Quý Thiên rõ ràng còn sống sờ sờ mà lại biến mất không dấu vết?
Tiếng cửa cuốn đóng ầm một cái từ dưới lầu vọng lên, Chu Đỉnh Nguyên không kịp suy nghĩ đã lập tức chạy xuống.
Tiếng bước chân vội vã vang lên trong cầu thang, Quý Thiên vừa mới buông tay khỏi cửa cuốn, chưa kịp để tay xuống, ngay lập tức Chu Đỉnh Nguyên đang chỉ mặc mỗi quần lót, còn mang chân trần xuất hiện ở cửa cầu thang.
Quý Thiên vội vã đặt hai túi đồ lại cũng kéo cửa cuốn xuống, y cầm đôi dép lê trên giá giày, bước nhanh đến chỗ Chu Đỉnh Nguyên, "Anh làm gì mà vội vã như thế? Chân không mang dép nữa."
Chu Đỉnh Nguyên vội vàng xỏ đôi dép Quý Thiên đưa rồi không thể chờ đợi được nữa, hắn kéo Quý Thiên qua, quan sát thật kỹ để chắc chắn Quý Thiên trước mặt là thật. Giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cái quái gì vậy, em sáng sớm đi đâu rồi! Anh cứ tưởng em lại giống lần trước im lặng bỏ đi luôn!"
Chu Đỉnh Nguyên nói với giọng cộc cằn, nhưng Quý Thiên vẫn cảm nhận được sự hoảng loạn trong giọng hắn.
Quý Thiên kéo Chu Đỉnh Nguyên ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Em đi siêu thị mua đồ, chúng ta vốn định đi cùng nhau, nhưng thấy anh ngủ say quá mà em cũng chẳng có việc gì nên tự mình đi."
Nghe Quý Thiên giải thích, cơ thể Chu Đỉnh Nguyên căng thẳng dần dần được thả lỏng.
Quý Thiên pha một cốc nước ấm đưa cho Chu Đỉnh Nguyên, "Dọa anh rồi à? Xin lỗi anh."
Nhiệt độ ấm áp từ cốc nước khiến Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy chân thật, hắn uống một hơi cạn sạch, còn cảm nhận được vị ngọt nhẹ của nước ấm, "Em làm anh sợ vãi, anh tưởng em lại bỏ đi nữa."
Quý Thiên lấy chăn đắp cho Chu Đỉnh Nguyên, y nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay hắn, thấy Chu Đỉnh Nguyên chỉ mặc quần lót xuống, Quý Thiên biết rõ hắn đã vội vã tìm mình đến mức nào, trong lòng vừa vui vừa thương, "Đỉnh Nguyên, em không đi đâu hết, chúng ta đã kết hôn rồi mà."
Dù luật pháp không công nhận, nhưng Chu Đỉnh Nguyên đã tự mình làm giấy kết hôn, dù sao thì người kết hôn cũng là họ.
"Dù có đi đâu, em cũng sẽ mang anh theo."
Chu Đỉnh Nguyên sau khi bình tĩnh lại cảm thấy hơi ngượng, trong lòng lầm bầm một câu chửi thề, "Đừng làm bộ làm tịch nữa."
Có gì đâu mà bộ tịch, đều là những lời thật lòng thôi.
Quý Thiên kéo Chu Đỉnh Nguyên lên lầu thay đồ, "Em trai sáng nay gọi điện, thay đồ rồi gọi lại cho người ta nhé."
Vừa rồi nóng vội quá nên Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ, vì nếu hắn kiên nhẫn một chút là đã nhận ra Quý Thiên lấy chìa khóa ra ngoài.
"Anh tự thay là được, em đừng đứng đó nữa." Chu Đỉnh Nguyên có chút muốn đuổi Quý Thiên đi để tự tiêu hóa những hành động mất mặt của mình.
Quý Thiên không chịu rời đi, y nhẹ nhàng trêu ghẹo Chu Đỉnh Nguyên, "Em sợ em vừa đi, anh không tìm thấy lại lén khóc mất."
Chu Đỉnh Nguyên mới kéo quần được một nửa, khuôn mặt hắn đỏ bừng, mắng khẽ, "Em không chịu để anh yên phải không?"
*
Hai ông thần ơi..