Ai mà không muốn nhìn thêm một lần khi thấy phụ nữ xinh đẹp, hắn cũng không phải là ngoại lệ, chỉ đơn giản là ngắm nhìn mà thôi. Vừa ngồi lại bên bàn ăn, hắn đã gặp phải ánh mắt kỳ lạ của Quý Thiên.
Dù là người mặt dày như Chu Đỉnh Nguyên mà khi bị Quý Thiên nhìn chằm chằm thế này cũng cảm thấy ngại ngại. Hắn xoa tay, cười gượng một cái, "Ha... Đó là mẹ của thằng bé hổm bữa đấy."
Trí nhớ Quý Thiên khá tốt, Vu Đan Trân đã đến một lần, y đã nhớ rõ đối phương rồi, y cũng nhớ Chu Đỉnh Nguyên từng đánh giá về Đan Trân, hắn nói cô đẹp còn mang theo đứa trẻ thật không dễ dàng gì, lời lẽ còn tràn đầy tiếc nuối.
Theo ý Chu Đỉnh Nguyên, trước đây hắn định kết hôn với một Beta, hơn nữa đặc biệt thích nữ Beta, nhưng đó là chuyện trước kia, trước kia hắn nghĩ thế nào Quý Thiên không quản được. Giờ khác rồi, Chu Đỉnh Nguyên làm sao có thể trước mặt mình đối xử tốt với người khác như vậy, dù có sau lưng mình thì hắn cũng không thể làm thế được, ít nhất cũng phải có chút trung thành, không thể vừa ăn cơm trong bát lại nhìn thấy thức ăn trong nồi, lúc nào cũng nghĩ tới những chuyện tốt đẹp không thể có được.
"Khá xinh đẹp." Chu Đỉnh Nguyên có chút không biết nói gì, vì Quý Thiên khiến hắn cảm giác là người không mấy quan tâm đến phụ nữ, họ ít khi nói chuyện về phụ nữ, nhưng đàn ông mà không nói về phụ nữ thì nói gì đây? Cũng không thể nói về tình hình Syria được chứ? Hắn không nghiên cứu về tình hình quốc tế, mà nói chuyện với một người thần kinh về đại sự quốc gia thì cũng quá vô nghĩa.
Quý Thiên lãnh đạm đáp lại, "Ừ, cũng khá xinh đẹp, anh thích kiểu này sao?"
"Cậu nói gì vậy, ai mà không thích người đẹp cơ chứ."
Quý Thiên không thích nghe câu này, giọng điệu không vui nói, "Chỉ cần đẹp là anh thích, sao anh lại nông cạn thế?"
Chu Đỉnh Nguyên cười phá lên, "Tôi mợ nó chỉ có cái bằng trung học, cậu còn hy vọng tôi sâu sắc hơn à?"
Đi chợ mua đồ ăn còn phải chọn mấy thứ nhìn bắt mắt, thích người đẹp có tội gì đâu, lòng yêu cái đẹp là thiên tính của con người mà.
"Cậu có uống lộn thuốc không thế?" Chu Đỉnh Nguyên thật sự cảm thấy Quý Thiên hôm nay có chút không bình thường, lúc thì tngọt đến quá mức, lúc lại không thể hiểu nổi ra sao thế.
Quý Thiên giận, y không muốn tranh cãi thêm với Chu Đỉnh Nguyên nữa nên đặt bát đũa xuống, trực tiếp đi lên lầu.
Chu Đỉnh Nguyên hoàn toàn không hiểu gì, ngó bóng lưng Quý Thiên, hắn gọi lớn: "Cậu nói là sẽ mua máy rửa chén, đừng nuốt lời đó nha."
Quý Thiên không thèm để ý đến Chu Đỉnh Nguyên, dù đã vào phòng rồi y vẫn không thể nguôi giận, chỉ có thể đi tắm rửa để tự làm dịu cảm xúc.
Nhiệt độ cao khiến máu trong người y lưu thông nhanh hơn, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại. Y cầm khăn lau tóc ướt, từ từ đi tới bên cửa sổ, thân hình nghiêng ra ngoài cửa sổ, thấy cửa cuốn bên dưới đã đóng lại.
Quý Thiên đang nghĩ, trước đây Chu Đỉnh Nguyên tuyệt đối không phải là người bạn đời lý tưởng, nhưng giờ mọi chuyện đã thành rồi, mình không thể chán ghét hắn được.
Dù Chu Đỉnh Nguyên có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không có lỗi lớn gì, mặc dù thiếu sót nhưng ưu điểm cũng rõ ràng, hắn không phải là kiểu người vô lý ngang ngược, có thể là do hắn đã quen sống độc thân, quen với cuộc sống buông thả rồi, y không thể mong hắn thay đổi ngay lập tức được, cứ từ từ thôi, ít nhất y cũng phải có chút bao dung tối thiểu dành cho Beta của mình.
Chu Đỉnh Nguyên quả thật rất quan tâm đến chuyện của Đan Trân, không cần ai nhắc nhở, sáng hôm sau, hắn đã chuẩn bị xong áo khoác lông cho đứa trẻ rồi, chỉ đợi Đan Trân đến lấy là xong.
Vu Đan Trân sau khi đưa con trai đi học thì đến lấy áo khoác. Cô cầm tay áo, bên trong nhìn thấy rõ ràng là nhồi lông vũ, Chu Đỉnh Nguyên còn khéo léo may một hình ảnh Ultraman mà thằng bé yêu thích vào chỗ cổ áo. "Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?"
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Chu Đỉnh Nguyên không nhận tiền, trước đây khi không có tiền hắn cũng hay làm việc thiện, huống chi bây giờ túi còn có hai cái, biết được hoàn cảnh khó khăn của mẹ con Đan Trân hắn lập tức nói không cần tiền.
"Không cần đâu, cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Lần trước khi ông chủ sửa quần cho con trai mình cũng không nhận tiền, lần này lại từ chối, Đan Trân cảm thấy có chút ngại ngùng. Khi đàn ông thể hiện lòng tốt, dù sao cũng là có mục đích, nhưng bản thân cô lại không có gì để đáp lại Chu Đỉnh Nguyên.
Cô định sẽ đưa tiền, nhưng đúng lúc đó, hai bà lão ở gần cũng đến, họ muốn thay đổi trang phục cho đội múa biểu diễn vào chiều nay, thời gian gấp gáp nên nhờ Chu Đỉnh Nguyên giúp sửa ngay.
Thấy Chu Đỉnh Nguyên bị vây quanh, Đan Trân không biết nên đi hay ở lại.
Một bà lão lên tiếng hỏi Chu Đỉnh Nguyên: "Chú Chu này tôi thấy gần đây công việc của cậu khá tốt, nhiều người trẻ tuổi đến nhờ cậu làm quần áo vậy, tôi còn thấy chú gửi rất nhiều bưu kiện đi nữa."
"Hả." Chu Đỉnh Nguyên không ngẩng đầu lên trả lời, "Tôi mở một tài khoản video mà, đăng vài video lên mạng, bây giờ mấy người trẻ thích mấy cái trò như "kéo dài sự sống" hay là làm quần áo cho búp bê bông, kiểu mấy trò hai chiều, tôi làm cho họ, có những người xa thì chỉ có thể gửi qua bưu điện."
Bà lão cảm thấy thú vị, cảm thán một tiếng, "Làm quần áo cho búp bê à, chỗ này của chúng ta từ trước đến nay chưa có chuyện này bao giờ."
"Đồ đó bán cũng không rẻ, mấy hôm nay toàn làm mấy bộ đồ nhỏ thôi, công việc cũng bận hơn trước nhiều."
Bà lão trêu chọc: "Vậy cậu vẫn có thời gian sửa đồ cho chúng tôi à? Chắc không làm mất thời gian của cậu chứ?"
"Đâu có đâu." Chu Đỉnh Nguyên lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đan Trân vẫn đứng bên cạnh chưa đi, hắn vội vàng nói, "Thật mà, không cần đâu, không phải cô còn tìm việc làm sao, đi lo việc của mình đi."
Đan Trân đứng lâu như vậy cũng không hay, nếu cứ đứng mãi thế này thì không ổn, người ta thấy được lại không hay, lại có thể sẽ bị đồn đại lung tung. Cô chỉ có thể gật đầu chào họ một tiếng, nói lời "Cảm ơn" rồi rời đi.
Mọi người vừa đi, bà lão số một nhẹ nhàng chạm vào tay Chu Đỉnh Nguyên, "Vu Đan Trân cực khổ quá, trẻ như vậy mà phải chăm sóc mẹ chồng con cái."
Chu Đỉnh Nguyên cũng nghĩ vậy, nhưng không ngờ bà lão thứ hai lại cười với vẻ đầy ẩn ý, "Cậu chăm sóc cô ấy thế này, chắc là có ý gì phải không? Thực ra bây giờ người ta không còn quá cổ hủ đâu, nam có tình, nữ có ý, cậu còn độc thân, cô kia cũng vậy, nếu có ý thì cũng có thể thử thử."
Trời đất chứng giám, Chu Đỉnh Nguyên thật sự không có ý gì, hắn chỉ đơn giản là ngắm nhìn cô gái đẹp, nếu nói có ý tưởng gì thực sự thì hắn tuyệt không có.
"Mấy bà đùa gì thế, cùng một con phố thế này ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, làm sao nghĩ đến chuyện đó được."
Có lẽ vì ít có người trẻ trong khu phố này nên các bà lão muốn làm mai mà không có cơ hội, thấy ngay trước mắt là một ứng cử viên tốt, họ không muốn bỏ qua, "Đàn ông đàn ang phải chủ động chút, nhìn cậu đi này, ba mươi tuổi rồi mà chuyện tình cảm còn chưa giải quyết xong, nếu mẹ anh, bà nội cậu mà biết được thì không phải lo lắng đến chết sao?"
Nói nhảm.
Chu Đỉnh Nguyên chỉ cười lắc đầu không nói gì, hắn không muốn tranh cãi với mấy bà lão, huống chi mẹ và bà ngoại anh đã mất từ lâu, có tức giận cũng chẳng thể sống lại được.
Thấy Chu Đỉnh Nguyên không lên tiếng, các bà lão cũng cảm thấy không còn gì để nói, nên họ quay đầu nhìn quanh cửa hàng.
"Này, Tiểu Chu, là tôi nhớ sai hay thế nào mà sao tôi cảm thấy nhà cậu còn có người ở à?"
Không trách mấy bà lão lại không nhớ rõ về Quý Thiên, một là vì trí nhớ của người già đã giảm sút khá nhiều, hai là Quý Thiên cũng ít khi xuất hiện trước mặt người khác, nhất là khi có khách đến cửa hàng, Quý Thiên luôn trốn sau vách ngăn, y chưa từng ra ngoài.
Từ phía sau vách ngăn, Quý Thiên đang nằm trên ghế dài, y đã tắt tiếng ti vi rồi, đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện ngoài kia.
Y luôn nghĩ cho Chu Đỉnh Nguyên, không muốn tạo áp lực cho hắn, hiểu rằng hắn đã quen với cuộc sống lười biếng, cũng không dễ dàng gì thay đổi thói quen sống một mình, nhưng Chu Đỉnh Nguyên thật sự quá vô tư, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của y.
Ngay cả mấy bà lão cũng nhận ra suy nghĩ của hắn, vậy thì mình có thể giả vờ không biết sao? Cuối cùng Chu Đỉnh Nguyên vẫn không phản bác, xem ra hắn đúng là cũng nghĩ như vậy.
Dù hiện tại họ chưa kết hôn, chưa có sự bảo vệ pháp lý, cũng chưa đạt được sự ràng buộc về mặt thể xác, nhưng là bạn đời của nhau, họ phải duy trì sự trung thành tuyệt đối đối với đối phương về mặt tinh thần. Quý Thiên thực sự cần phải nói chuyện rõ ràng với Chu Đỉnh Nguyên, đó là sự tôn trọng với hắn, với bản thân y và càng với vai trò bạn đời.
Quý Thiên đợi khá lâu, cuối cùng khi Chu Đỉnh Nguyên sửa xong đồ tiễn xong hai bà lão, trong cửa hàng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Không ngờ, Quý Thiên chưa kịp mở miệng gọi tên Chu Đỉnh Nguyên thì Vu Đan Trân lại quay lại, "Ông chủ Chu."
Chu Đỉnh Nguyên ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi, "Sao vậy? Đồ không sửa tốt à?"
Vu Đan Trân là người thẳng thắn, có gì là cô nói thẳng ra, "Vừa nãy đông người quá nên tôi không tiện hỏi, nhưng giờ có thể hỏi được rồi, anh có phải đang làm video trực tuyến không?"
Bản thân hắn có đâu thời gian làm trực tuyến gì, chỉ đăng vài ba video thôi, mà cả quay lẫn chỉnh sửa video là do người khác làm giúp.
Vu Đan Trân lấy hết can đảm hỏi, "Anh có thể dạy tôi không, tôi chỉ làm phụ nghề anh thôi."
"Thực ra tôi cũng không biết, là người khác giúp tôi làm."
Hai từ "người khác" như nhát dao đâm vào lồng ngực Quý Thiên, thì ra trong mắt Chu Đỉnh Nguyên, y chỉ là "người khác" mà thôi.
Chu Đỉnh Nguyên vẫn không hay biết, hắn tiếp tục nói với Vu Đan Trân, "Nếu muốn học thì chắc phải hỏi cậu ấy, video mấy thứ đó đều là cậu ấy làm."
"Cậu ấy?" Vu Đan Trân ngơ ngác nhìn Chu Đỉnh Nguyên, hình như trong nhà Chu Đỉnh Nguyên còn có người, nhưng dù cô cố nhớ thế nào, cũng không thể nhớ nổi dáng vẻ của người đó.
Chu Đỉnh Nguyên nghĩ rằng Quý Thiên dễ nói chuyện, y chắc hẳn sẽ không từ chối người ta, hắn quay lại sau vách ngăn rồi vẫy tay với Vu Đan Trân.
"Quý Thiên, cậu ra nói chuyện với cô ấy chút đi?"
Vu Đan Trân ngay lập tức cảm thấy tò mò, Quý Thiên? Cái tên này cô chưa từng nghe qua bao giờ, cô bước đến vách ngăn, trông thấy một người đàn ông đẹp trai đang nằm trên ghế dài. Khuôn mặt đẹp đẽ của y không thể hiện cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Chu Đỉnh Nguyên một cái.