Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1081:

 

Lúc đó Hạ Mộc Ngôn liền đọc thuộc câu nói này. Sau đó khi đến Anh, cô vào thư viện thì vô tình nhìn thấy từ điển của Campuchia. Cô tiện tay lật ra tra ý nghĩa của câu nói kia, cuối cùng mới hiểu được câu nói mà mình học được có nghĩa là gì.

 

Lúc này, A Đồ Thái vừa bị phân tán sự tập trung đã lại trừng mắt nhìn Lục Cẩn Phàm và A K đang xông lên mui xe, lập tức nổi điên sai hai tên thuộc hạ trong xe tăng tốc để hất ngã hai người họ.

 

Nửa người Hạ Mộc Ngôn như muốn rơi xuống từ cửa xe bị bật ra, cô ngước mắt lên nhìn bàn tay Lục Cẩn Phàm đang vươn về phía mình. Cố nén làn nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt, cô há miệng nói nhưng vì tốc độ xe chạy quá nhanh nên không thể nghe rõ được. Chỉ là Lục Cẩn Phàm vẫn hiểu được cô muốn nói gì từ khẩu hình của cô: “Mọi người… hãy cẩn thận…”

 

Đầu chân mày của Lục Cẩn Phàm cau chặt lại, A K ở sau lưng anh hỗ trợ để anh cúi xuống cứu Hạ Mộc Ngôn, đồng thời hét lên: “Ông Lục, đằng trước có khúc cua, rất dễ bị hất ngã, chúng ta phải nhảy xuống ngay! Nếu không với tốc độ này mà xe vào cua thì chúng ta không thể giữ thăng bằng trên này được!”

 

A K nói xong thì dùng một tay túm lấy cánh tay Lục Cẩn Phàm, còn tay kia bám vào cửa sổ xe ở vị trí lái, cố gắng quấy nhiễu người đang cầm tay lái bên trong để xe giảm tốc lại.

 

“Không được giảm tốc! Lao lên!” A Đồ Thái vừa nói vừa giơ súng lên chĩa thẳng vào Lục Cẩn Phàm đang ló người xuống ở cánh cửa mở rộng.

 

Ánh mắt Lục Cẩn Phàm vẫn chỉ ghim chặt vào cặp mắt rưng rưng của Hạ Mộc Ngôn.

 

Cảm giác đau lòng sâu sắc không tưởng tượng nổi chiếm toàn bộ các giác quan của anh. Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn như thể đang muốn tạm biệt anh, cô không có ý định được cứu sống, càng không có ý định để anh phải trả giá vì cứu cô. Ánh mắt của cô vô cùng thanh thản.

 

Sự thanh thản này lại khiến lòng anh trào dâng từng lớp sóng mãnh liệt.

 

Anh bất chợt chộp lấy cánh tay lạnh như băng của cô, rồi quyết đoán giật mạnh cô lôi từ xe ra ngoài.

 

Động tác khó khăn này đặt bản thân Lục Cẩn Phàm vào vị trí nguy hiểm nhất. A K thấy A Đồ Thái định nổ súng, thì ngay khi Lục Cẩn Phàm lôi Hạ Mộc Ngôn từ trong xe ra, anh lập tức luồn hẳn vào chỗ ghế lái, súng trong tay nhắm thẳng vào trán tên đàn em đang lái xe.

 

Chiếc xe bị mất lái bắt đầu lắc lư không thể đi thẳng về phía trước. A Đồ Thái bị lắc lư theo nên cánh tay chệch hướng, cửa kính chống đạn chưa được mở ra để bắn Lục Cẩn Phàm thì trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, anh đã lập tức lôi theo Hạ Mộc Ngôn từ thân xe lăn xuống đất.

 

Hạ Mộc Ngôn đã bị đau đến không còn cảm giác, lại được Lục Cẩn Phàm ôm trọn vào lòng, nhưng chấn động lúc rơi xuống đất khiến cô hoảng loạn cho dù Lục Cẩn Phàm là người tiếp đất trước. Anh dùng chính cơ thể mình để che chắn cho cô. Hơn nữa, sau khi bay từ xe ra, theo lực quán tính, anh vẫn ôm chặt cô lăn mấy vòng trên mặt đất.

 

Khi dừng lại được, một tay Lục Cẩn Phàm chống dậy bên người cô, anh đỡ lấy gáy cô, ôm cô siết vào lòng như bảo bối có được lại sau khi mất đi!

 

Đằng xa, chiếc xe kia vẫn cố gắng đổi hướng lái, A K vẫn giằng co với những người trong xe, các xe khác đang bao vây đằng trước nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đã cứu Hạ Mộc Ngôn an toàn rời khỏi chiếc xe kia thì cũng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

 

Hạ Mộc Ngôn đã mất hết sức lực, tựa đầu vào ngực Lục Cẩn Phàm, chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy rất an toàn. Trong suy nghĩ, cô cứ nghĩ mình chết chắc rồi, vậy mà lúc này lại bình yên vô sự được cứu ra ngoài. Xác định mình thật sự đã thoát hiểm, cô nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi thật dài.

 

Lục Cẩn Phàm cúi xuống nhìn vết thương trên đầu và khắp người cô, trên má cô còn hằn dấu tay của A Đồ Thái, còn vết máu trào ra trên lưng và khóe miệng, tóc rối bời xõa vai trước vai sau, cả người như không còn chỗ nào lành lặn.

 

Lục Cẩn Phàm lấy tay lau má cô, không thể tưởng tượng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà cô đã phải chịu đựng những gì.

 

Sự sợ hãi và đau đớn trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua khiến Hạ Mộc Ngôn gần như mất đi tri giác, cô cố mở to mắt nhưng ánh mắt nhìn anh vẫn mông lung không tiêu cự. Cô dán mắt nhìn người đàn ông tự tay giải cứu cô ra khỏi vực thẳm trong giờ khắc sinh tử, cuối cùng cũng tin tưởng rằng, người đàn ông bình thường lúc lạnh lùng lúc dịu dàng này có bản lĩnh và quyết đoán đến thế nào.

 

Năng lực phán đoán của anh, căn cứ XI, còn có những cấp dưới và đám huynh đệ có bản lĩnh như A K sau lưng anh, tất cả đều là dáng vẻ mà cô đã từng nhìn thấy ở Campuchia ba năm trước. Anh khoác âu phục lên thì chính là Tổng Giám đốc Lục được người người chú ý, nhưng cởi âu phục ra thì lại trở thành một người vô cùng tàn nhẫn quyết liệt. Đây chính là Lục Cẩn Phàm cô đã sớm hiểu, và cũng là người đàn ông cô yêu.

 

Anh chấp nhận chịu đựng tất cả là vì cô, cô cũng vậy.

 

Khi ở giữa ranh giới sống và chết, Hạ Mộc Ngôn đã hiểu được tình yêu của anh. Nhưng vào thời khắc này, giữa trời đất mịt mờ, ánh mắt cô trở nên mơ hồ, choáng váng, cô không thể nhúc nhích, cũng không thể nói được một câu đầy đủ.

 

“Hạ Mộc Ngôn, nói chuyện đi.” Lục Cẩn Phàm đã lường trước cô có thể bị thương khi bị A Đồ Thái bắt giữ, nhưng không ngờ cô lại bị thương đến thế này. Anh đã tìm được cô trong thời gian khá ngắn, nhưng dù sao A Đồ Thái cũng là một kẻ điên vô nhân tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK