Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 112:

 

Nhìn thấy Tần Tư Đình không thèm để mắt nhìn mình, mà hình như anh lại còn muốn đóng cửa lại, cô gái trẻ cuống Hạt lách mình vào cánh cửa cản anh lại, nhìn anh chằm chằm.

 

“Bác sĩ Tần! Em thích anh! Lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh rồi! Một năm trước, lúc em nằm viện, anh nói chúng ta không quen nhau. Nhưng bây giờ em đã theo đuổi anh mười bốn tháng rồi! Bây giờ chúng ta quen nhau lắm rồi đúng không? Anh có thể cho em một cơ hội không, dù chỉ là thử qua lại thôi cũng được… Em thật sự rất thích anh… Em yêu anh…”

 

… Cô bỗng dưng lại được chứng kiến một màn tỏ tình?

 

Hạ Mộc Ngôn ngoái đầu lại liếc nhìn, bĩnh tĩnh bước sang bên cạnh một bước, cố gắng làm như việc này không liên quan đến mình, lặng lẽ xem trò vui.

 

Cô nương theo tầm mắt vừa chờ mong vừa lo lắng của cô bé kia nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang đứng sừng sững trước cửa. Áo blouse trắng không nhuốm một hạt bụi, mặt mày lạnh tanh, thậm chí khóe môi dường như còn nở nụ cười không sâu không nhạt.

 

Rõ ràng là anh đang cười nhưng cô lại cảm thấy anh hoàn toàn chẳng để đối phương trong mắt. Nụ cười khinh khi kiểu này lại càng lộ ra vẻ lạnh lùng.

 

Giờ này đang là giờ nghỉ trưa của các nhân viên trong bệnh viện, vài bác sĩ và y tá đang đi ngang qua hành lang, nghe thấy tiếng động bên này thì đều không hẹn mà cùng nhìn sang.

 

Người đàn ông lạnh lùng và hờ hững, lúc xoay người cất bước, đôi chân thon dài thong thả bước đi, làm như chẳng nghe thấy gì, cứ thế mà trở về phòng.

 

Ngay lúc cô bé kia Hạnh quáng muốn đuổi theo, anh bèn lấy ống nghe trong túi áo blouse ném lên kệ dụng cụ y tế bên cạnh, lười biếng nhướng mắt, bờ môi mỏng nhếch lên nụ cười thờ ơ: “Tôi không thích cô, đừng nói mười bốn tháng, dù cô ở trước cổng bệnh viện của tôi mười bốn năm thì tôi cũng không thích cô.”

 

 

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt người con gái trở nên buồn bã. Sự kiêu ngạo, nhiệt tình và cả sự tự tin vừa rồi hoàn toàn sụp đổ.

 

Cô ta không cam lòng cắn môi, tròng mắt đỏ ửng: “Năm trước em suýt chút nữa bỏ mạng, là anh đã cứu em. Lúc em bị đẩy vào phòng phẫu thuật, anh đã nói anh thích con gái ngoan ngoãn nghe lời, cho nên em vẫn luôn rất nghe lời anh… Lúc xuất viện, anh nói anh không thích con gái khóc, cho nên em không khóc… Tại sao anh không thích em… Em đã cố gắng nỗ lực trở thành mẫu người anh thích mà…”

 

“Ở trong phòng phẫu thuật, vì để khiến tâm trạng cô ổn định, bất kỳ lời nói dịu dàng nào cũng đồng nghĩa với một nửa liều thuốc mê.” Lời nói của Tần Tư Đình lạnh lùng, anh chẳng thèm liếc mắt nhìn vẻ đau lòng trên mặt đối phương một lần, giọng điệu vẫn lãnh đạm thờ ơ: “Phụ nữ được tôi cứu khỏi quỷ môn quan nhiều lắm, từ bà cụ tám mươi đến bé gái một tuổi bi bô tập nói. Ai cũng ngoan ngoãn biết điều, nghe lời bác sĩ. Tôi đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân của mình, chẳng lẽ ai tôi cũng thích à?”

 

Cô gái kia thay đổi dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi, đỏ mắt cắn môi, tựa như sắp khóc.

 

Hạ Mộc Ngôn thầm nghĩ, loại người như Tần Tư Đình không phải là kiểu phụ nữ nào cũng có thể nắm bắt được.

 

Người này, lúc ấm áp thì cười như hồ ly, lúc lạnh lùng thì đúng là lạnh đến thấu xương, hoàn toàn không thể nhìn thấu.

 

Cô thật sự nghĩ không ra, Lục Cẩn Phàm và Tần Tư Đình đều có bản tính tự phụ, lạnh lùng, xa cách bẩm sinh từ trong xương, chẳng hiểu tại sao hai kẻ tẻ nhạt như vậy lại có thể trở thành bạn thân của nhau.

 

Cô gái kia rưng rưng nước mắt: “Em, em không giống bọn họ… Anh nói không thích con gái bảo sao nghe vậy… Em sẽ lập tức cố gắng thay đổi mình… Em biết gia thế anh hiển hách, không phải người phụ nữ nào cũng có thể xứng đôi với anh. Tuy rằng gia đình em không tính là danh gia vọng tộc, nhưng dù sao cũng có quan hệ làm ăn với Tần thị. Em cho rằng chúng ta có thể…”

 

Ánh mắt của những y tá và bác sĩ vây xem ngoài cửa đều khác nhau, có người đồng tình cũng có người coi thường. Có người thấy đây chẳng phải là tin tức gì lớn, thản nhiên nhìn về hướng này. Dù sao chuyện các cô gái theo đuổi bác sĩ Tần đến tận bệnh viện chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai.

 

Phớt lờ những ánh mắt xung quanh, rốt cuộc Tần Tư Đình cũng chịu bố thí cho cô gái một cái liếc mắt, nhưng vẫn lạnh lùng hời hợt như cũ: “Bấy lâu nay cô bị tôi chặn ngoài cửa vô số lần, chẳng lẽ còn chưa nhận ra sự thật này sao? Tôi không thích cô, cho dù cô có biến thành kiểu nào thì tôi cũng sẽ không thích.”

 

Giọng nói của anh lạnh lùng tuyệt tình, chẳng có một chút ấm áp hay xót thương nào.

 

Cô gái cắn môi, chỉ trong khoảnh khắc mà trái tim cứ như bị đông lạnh trong hầm băng.

 

Cuối cùng cô ta cũng hiểu.

 

Năm ngoái ở đây, cô ta là bệnh nhân còn anh là bác sĩ điều trị chính. Anh chịu trách nhiệm cho sức khỏe của cô ta. Sở dĩ anh cười dịu dàng như thế là để trấn an sự sợ hãi và căng thẳng của cô ta.

 

Ngoại trừ thân phận thầy thuốc và bệnh nhân, giữa cô ta và anh chẳng là gì cả.

 

Bấy lâu nay cô ta bị chặn ngoài cửa nhiều lần như vậy, nhưng trước giờ vẫn không có cơ hội đến gần anh.

 

Cuối cùng… khó khăn lắm hôm nay cô ta mới suýt có cơ hội vào được phòng anh…

 

Nhưng còn chưa kịp vào, cô ta đã nhận được đáp án vô tình nhất.

 

“Vậy, anh thích cô ta sao. Anh cho cô ta vào phòng, chẳng lẽ là vì anh thích cô ta…” Bất chợt cô gái kia chỉ về phía Hạ Mộc Ngôn đang đứng bên trong.

 

Hạ Mộc Ngôn nhất thời giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK