Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1131:

 

Bác sĩ đã ra về. Lục Cẩn Phàm chỉ bị viêm dạ dày cấp tính, đã hạ sốt, cũng đã uống thuốc kháng sinh, chỉ cần ăn uống thanh đạm mấy hôm là sẽ không còn gì đáng ngại.

 

Anh đứng trước cửa sổ nhìn ra bể bơi hình tròn xanh thẳm giữa thảm cỏ xanh đối diện. Một bóng người màu trắng bơi qua bơi lại như mỹ nhân ngư, lại rất tự giác nín thở để rèn luyện tăng oxy cho não.

 

Tư thế Hạ Mộc Ngôn bơi lội bây giờ cũng không hưng phấn háo hức như mấy hôm vừa rồi. Cô bơi một lúc lại nghỉ, nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục bơi.

 

Anh ngắm một lúc lâu, đến hai giờ chiều, hai nhân viên phục vụ phòng gõ cửa đi vào dọn dẹp. Bọn họ nhìn thấy Lục Cẩn Phàm còn ở trong phòng liền lễ phép hỏi: “Ông Lục, chúng tôi vào dọn dẹp thì có quấy rầy anh không?”

 

Lục Cẩn Phàm khẽ đáp lại, không nói nhiều.

 

Nghe Lục Cẩn Phàm đồng ý, hai người vội vàng dọn dẹp lau chùi các gian trong căn phòng rộng lớn này.

 

Nghe thấy tiếng vệ sinh thảm vang lên, Lục Cẩn Phàm mới rời ánh mắt đang chăm chú nhìn bóng người đang ở trong nước. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh đưa mắt quay sang nói với nhân viên phục vụ đang lau phòng khách: “Khách sạn có hoa hồng tươi không?”

 

Nhân viên phục vụ phòng suy nghĩ kĩ một lát mới nói: “Có ạ. Ông Lục, anh cũng biết đấy, dù sao khách sạn chúng tôi cũng là khách sạn bảy sao duy nhất ở đảo này, ngày nào cũng có máy bay chở hơn một nghìn bông hoa hồng Bulgari nổi tiếng quý hiếm đến. Phần lớn hoa hồng dùng để trang trí bàn ăn kiểu Âu, hoặc để trang trí ga trải giường tân hôn cho các cặp vợ chồng đến hưởng tuần trăng mật.”

 

Anh nhớ lúc còn ở Bắc Kinh, có một tên nhóc không sợ chết dám tặng Hạ Mộc Ngôn một bó hồng thật to, sau đó bị anh quẳng vào thùng rác ngay trước mặt cô.

 

Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nói: “Hoa hồng mới chở tới còn nhiều không?”

 

“Vẫn chưa dùng đến, bình thường thì đến chiều mới chuẩn bị, tối mới dùng được.”

 

“Gọi họ chở đến thêm một chuyến đi, bây giờ lấy cho tôi chỗ hồng kia.”

 

“Được, ông Lục.” Nghe Lục Cẩn Phàm ra lệnh, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ một giây, lập tức đi ra ngoài thu xếp.

 

Nửa tiếng sau.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn luyện nín thở trong bể bơi. Cô đã tự lên mạng tìm hiểu, chấn thương ở đầu như cô khi hồi phục sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn, tệ nhất thì chỉ để lại di chứng thi thoảng bị nhức đầu thôi. Nếu không muốn gặp di chứng này thì sau khi hồi phục, người bệnh cần duy trì vận động, hơn nữa cần thường xuyên bơi lội luyện nín thở, tăng cường độ dưỡng khí cho não thì sẽ hồi phục nhanh hơn. Chỉ cần kiên trì thì chẳng bao lâu, đến cả di chứng phổ biến nhất này cũng sẽ bị triệt tiêu tận gốc.

 

Luyện một lúc lâu, đến bây giờ cô đã có thể nín thở liên tiếp mười hai, mười ba giây. Sau đó mỗi lần cô ngoi từ nước lên đều cảm thấy dễ thở.

 

Lần này, Hạ Mộc Ngôn lại cố chịu đựng thêm một giây nữa thì mới ngoi lên khỏi mặt nước. Cô vừa mở mắt thì đã ngẩn người ra. Nước lăn xuống lông mi, cô vội vàng giơ tay lên gạt nước trên mắt.

 

Cô thấy người đàn ông lẽ ra đang ở trong phòng nghỉ lại đứng cạnh bể bơi từ lúc nào, trong tay còn cầm một bó hoa hồng to, kiều diễm mướt mát.

 

Là hoa hồng đỏ, cực kỳ tươi tắn rực rỡ.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn đến ngây người: “Anh cầm hoa hồng làm gì thế?”

 

“Chẳng phải em rất thích sao?” Anh nhìn cô, hời hợt nói: “Trong khách sạn có sẵn nên anh tiện tay cầm đến.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Anh còn chả thèm nói lời lãng mạn luôn. Chỉ cần nói một câu cho cô cảm động, rằng vì cô nên anh đặt máy bay chở hoa hồng từ một nước nào đó về cũng được. Thế mà anh nói trắng phớ ra là hoa có sẵn trong khách sạn.

 

Cô vẫn ở dưới bể, ngước mắt lên định nói mình không cần thì nhìn thấy người đàn ông lúc nào cũng bình thản điềm nhiên lại đang cầm bó hoa hồng to tướng, có vẻ rất chân thành đứng ở bể bơi chờ cô lên…

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức hụp đầu xuống dưới nước.

 

Bình tĩnh, bình tĩnh! A a a, phải tỉnh táo!

 

Cuối cùng Lục Cẩn Phàm phải lôi cô từ trong nước ra.

 

Bởi vì cô cố tình trốn dưới nước, nín thở quá lâu nên bị đau đầu. Khi cô ngoi lên thì loạng choạng rồi lại ngã xuống bể, cô chưa kịp nín thở nên bị sặc nước.

 

May mà Lục Cẩn Phàm nhanh tay nhanh mắt bế cô lên. Hạ Mộc Ngôn vừa được bế lên tay anh thì lập tức quay mặt xuống đất ho khan. Cô bị sặc khó chịu, ho cũng khó chịu, thậm chí lúc ho còn thấy đau đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK