Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1353:

 

“Không nói gì hết, huấn luyện viên chỉ bảo tôi tới chỗ anh ấy lấy mấy chai rượu…” “Lấy rượu?” Người đàn ông kia cúi đầu nhìn động tác vẫn luôn tránh né nhưng dường như không tránh đi đâu được của chàng trai trẻ, lạnh lùng bảo: “Cậu ta đang nghĩ cái gì, tưởng tôi không biết chắc? Muốn chuốc say tôi, hửm?”

 

Phong Lăng: “…”

 

Cảm giác áp bức của người đàn ông này càng lúc càng rõ rệt, Phong Lăng định giơ tay đẩy anh ra nhưng không kịp, bàn tay cứng đờ dừng lại trêи người người đàn ông kia, sau đó cứng ngắc buông xuống: “Lão đại, tôi chỉ có lòng mang cho anh mấy chai rượu với mấy món nhắm thôi, không phức tạp đến vậy đâu!”

 

Nói rồi, cô siết chặt nắm đấm, quyết tâm đẩy mạnh anh ra. Khi đẩy người đàn ông kia ra được khoảng một cánh tay, cô nhanh chóng quay người thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.

 

Thế nhưng trong chớp nhoáng, cánh tay anh siết lại, người đàn ông này đã giữ được cô, dùng ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn cô: “Không phải muốn ăn cùng nhau à? Chạy gì mà chạy?”

 

Phong Lăng sững người, định rút tay ra khỏi bàn tay anh, nhưng giãy giụa hai lần mà không được, đành nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Ăn thì ăn, nhưng lão đại, có thể thả tôi ra đã được không.”

 

Khi nói câu này, cô liếc mắt nhìn cánh tay anh: “Bác sĩ đã bảo trong thời gian ngắn anh không được dồn sức quá nhiều vào cánh tay này mà? Nếu không sẽ để lại di chứng.”

 

Nhưng cũng chính vì anh vừa dùng cánh tay bị thương nên Phong Lăng không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ có thể mặc anh nắm chặt cứng lấy cổ tay, đứng đờ ra một bên.

 

Vốn dĩ người chủ động chạy tới là cô, nhưng vì Lệ Nam Hành chỉ dùng một câu đã bóc trần động cơ của cô, biết cô muốn tới chuốc anh say, dẫn đến việc lúc này cô không còn can đảm nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

 

Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lệ Nam Hành liếc nhìn cô, anh buông tay, Phong Lăng nhanh nhẹn lùi sang một bên, nhẫn nhịn cảm giác muốn xoa cổ tay mình, chỉ giơ tay lên chỉnh lại quần áo và cổ áo hơi lệch do động tác kéo tay ban nãy.

 

“Ngồi xuống, ăn thôi.” Người đàn ông kia nói.

 

Bầu không khí này… hoàn toàn không phải bầu không khí mà cô dự đoán, rõ ràng cô mới là người chủ động, tại sao chưa được vài phút đã biến thành người bị động rồi?

 

Hơn nữa còn bị động đến mức lý do để trốn chạy cũng không có.

 

Cô vẫn đứng yên tại chỗ.

 

Lệ Nam Hành cũng không thúc giục thêm, tiện tay cầm một chai rượu trêи bàn với hai cái ly cô để trong túi giấy, bày lên bàn, rót đầy.

 

“Tiền đề để cậu chuốc được tôi là tửu lượng của cậu phải qua được tôi đã.” Người đàn ông cầm ly lên, quay sang đưa cho cô, trong đôi mắt anh là màn đêm lành lạnh thăm thẳm sâu không thấy đáy cùng hai đốm sáng buốt giá ẩn mình trong đó.

 

“Lão đại, anh thật sự hiểu lầm rồi.” Phong Lăng bỏ bàn tay vừa chỉnh cổ áo xuống, đưa mắt nhìn anh: “Nói thật lòng thì tôi chỉ muốn nhờ bàn rượu này để giải quyết tình trạng chiến tranh lạnh căng thẳng giữa anh và tôi, tôi không muốn tiếp tục lạnh nhạt như thế này nữa, hơn nữa về việc lão đại nói tôi không đủ chân thành, bất kể do hiểu lầm hay lí do gì khác, vẫn nên nói cho rõ ràng.”

 

Cô ngập ngừng trong giây lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, giống như lão đại đã nói, có mấy chai rượu thế này đã định chuốc anh, quả thực hơi khó, không có chuyện tôi không biết cả tửu lượng của anh.”

 

Lệ Nam Hành vẫn đưa rượu tới trước mặt cô, giọng điệu anh lạnh như băng, nói không nhanh không chậm: “Vậy thì uống đi.”

 

Phong Lăng liếc mắt nhìn ly rượu đầy ắp kia: “Lão đại, tửu lượng của tôi không tốt lắm, anh biết mà…”

 

“Không phải muốn nhờ bàn rượu này để nói chuyện với tôi à? Không uống lấy một hớp, lẽ nào cả bốn chai này đều chuẩn bị cho tôi? Tôi uống còn cậu nhìn? Ai cho cậu can đảm với tự tin thế hả?” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên thành nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo hiển nhiên vẫn dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của cô.

 

Ánh mắt của Phong Lăng sững lại, cô giơ tay đón lấy ly rượu, chần chừ trong giây lát rồi mới nhấp một hớp; sau một hớp đã định đặt ly xuống, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt vừa thâm trầm vừa tràn ngập ý tứ thăm dò của Lệ Nam Hành, tâm tình cô cuộn trào, đành phải uống hết toàn bộ ly rượu đầy ắp kia.

 

Rượu này rót ra từ chai có nồng độ cao nhất trong bốn chai trêи. Chẳng biết Hàn Kình kiếm được chai rượu này từ đâu, trêи thân chai viết rượu trắng sáu mươi lăm độ, nơi sản xuất là Trung Quốc.

 

Ở Mỹ, rượu Phong Lăng uống đa phần là rượu vang đỏ hoặc một ít loại rượu khác của bên này, nồng độ cao hay thấp đều có cả, nhưng cùng lắm cũng chỉ được hai ba ly đã không thể uống thêm được nữa.

 

Ly rượu trắng này trôi xuống bụng, ban đầu sẽ thấy cay xé họng, sau đó là cảm giác nóng rát trong bụng.

 

Phong Lăng cầm cái ly rỗng trong tay, vì cảm giác nóng bừng bừng trong bụng mà nhất thời không kịp thích ứng, dù gì cô cũng chưa từng uống loại rượu nào mạnh đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK