Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1085:

 

Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại: “Em sợ bây giờ mà không nói… thì sau này sẽ không có cơ hội… nói nữa…”

 

“Không đâu!” Lục Cẩn Phàm ấn chặt lên vết thương trên lưng cô: “Nghe anh, Mộc Ngôn ngoan, nghe lời anh, đừng nói chuyện… Bây giờ chúng ta đến bệnh viện! Bác sĩ tốt nhất thế giới đều ở Los Angeles, em sẽ bình yên vô sự, ngoan, mọi chuyện đã có anh rồi!”

 

Cô cảm giác mắt mình đã không thể mở ra được nữa, nhưng vẫn cố gắng, song chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nhạt nhòa, mông lung của anh.

 

“A K! Thông báo cho người ở sở giao thông phong tỏa con đường từ đây đến bệnh viện, đưa cô ấy đến viện ngay! Không được để bất kỳ trở ngại nào! Một giây một phút cũng không được chậm trễ!” Lục Cẩn Phàm thấy A K lái xe đến bên cạnh thì lập tức bế Hạ Mộc Ngôn lên xe, không chờ cô trả lời.

 

AK gật đầu, vừa cầm điện thoại vừa điên cuồng tăng tốc.

 

Chỉ trong nháy mắt, mùi máu của Hạ Mộc Ngôn bao trùm trong xe. Hạ Mộc Ngôn cảm thấy khắp người mình đều đau rát, chỉ cảm nhận được sự ấm áp an toàn duy nhất khi được Lục Cẩn Phàm ôm vào lòng.

 

Cô không chịu thêm được nữa, lại tiếp tục nhắm mắt. Lục Cẩn Phàm bóp chặt cằm của cô, cố tình làm cô đau để giữ tỉnh táo, khàn giọng ra lệnh: “Mở mắt ra, đừng ngủ!”

 

Lông mi Hạ Mộc Ngôn run run, yếu ớt hé mở. Lục Cẩn Phàm vững vàng ôm lấy cô, trên tay dính đầy máu. Hạ Mộc Ngôn càng giống như được vớt lên từ vũng máu, cả đằng trước và đằng sau không có chỗ nào sạch sẽ.

 

Cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn cằm anh dính máu mình. Nhưng dù có như vậy thì nhìn anh vẫn rất đẹp trai.

 

“Lục Cẩn Phàm, anh không nghĩ rằng… cuộc sống có nhiều điều bất ngờ sao…” Hạ Mộc Ngôn cố gắng nuốt máu trong miệng xuống, nhìn anh cười, khó khăn nói: “Cuộc sống… ngắn ngủi mấy chục năm, chúng ta không biết được… mình sẽ gặp phải chuyện gì… Em nguyện ba năm trước đây… được sống hạnh phúc bên cạnh anh, không cần anh vì em… mà phải chịu đựng một mình nhiều đến như vậy…”

 

“A…” Cô yếu ớt giơ tay lên, miết lên mi tâm của anh như muốn làm dãn cặp mày đang nhíu chặt lại: “Nhưng, em cảm ơn anh đã yêu em… Cả kiếp trước và kiếp này… cảm ơn anh chưa bao giờ thật sự rời bỏ em… cảm ơn anh vẫn còn cần em… Lục Cẩn Phàm… Em nói, em không yêu anh… đều là giả, em yêu anh… rất yêu, rất yêu anh… Đến bây giờ… cũng chưa bao giờ… ngừng yêu…”

 

K như thể đang đua xe mà lao một mạch, bánh xe lao đi với tốc độ cao thi thoảng rít lên tiếng kêu chói tai trên đường.

 

Hạ Mộc Ngôn không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Cẩn Phàm. Cô nuốt máu xuống, đưa tay lên muốn chạm vào má anh, muốn anh quay về là người đàn ông đầy mưu lược nắm trong tay mọi thứ, muốn để anh yên tâm. Nhưng tay cô chỉ giơ lên đến lưng chừng rồi lại bất lực nặng nề rơi xuống.

 

Lục Cẩn Phàm kịp thời túm chặt tay cô lại, kéo cánh tay đầy máu của cô áp lên mặt mình. Hạ Mộc Ngôn chưa bao giờ thấy anh thê thảm đến như thế này, cả người, cả mặt đều toàn là máu.

 

Nhưng nhìn vẫn rất đẹp mắt…

 

Hạ Mộc Ngôn tựa vào ngực anh khẽ cười…

 

Cô cảm nhận được cánh tay Lục Cẩn Phàm vẫn ấn chặt nâng lưng của cô lên, như muốn bao bọc lấy cô trong một thế giới an toàn.

 

Ít nhất ở kiếp này, cô không chết trong đơn độc, ít ra, cô cũng còn đang ở trong lòng anh.

 

Nhưng đau buồn quá, sau này có lẽ chỉ còn lại một mình Lục Cẩn Phàm…

 

Trong xe rất im ắng, AK không nói câu nào, chỉ tập trung lái xe, hơn nữa còn như phát điên mà lái.

 

Không gian yên tĩnh như thể chỉ có riêng hai người Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn, nhưng Lục Cẩn Phàm không hề thốt lên tiếng nào, chỉ không ngừng lau máu ở khóe miệng Hạ Mộc Ngôn. Anh nghe cô nói thì càng ôm riết cô vào lòng, đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh bây giờ đã vằn đỏ. Hạ Mộc Ngôn tựa vào lòng anh không nhúc nhích, cũng không nói thêm gì nữa. Cô quá đau, quá mệt, không còn chút sức lực nào, thậm chí dần dần đã tê dại đến mức không còn cảm thấy đau nữa.

 

Từ khi cô bị bắt đi đến bây giờ, vẫn chưa sang đến trưa ngày hôm sau như A Đồ Thái nói, Lục Cẩn Phàm chỉ mất không đầy ba tiếng đã đưa cô về bên cạnh anh. Mặc dù bây giờ cả người cô bị thương, thậm chí tính mạng đang tan dần trong lòng anh, nhưng ít nhất những nỗi sợ hãi và thời gian bị tra tấn kia cuối cùng cũng đã kết thúc, bây giờ cô vô cùng cảm kích anh.W e b t r u y e n o n l i n e. c o m

 

Cảm ơn anh, vì đã dồn hết tâm sức vì cô.

 

Lúc trước Hạ Mộc Ngôn còn cố nuốt máu xuống, nhưng bây giờ đến cả phản xạ bản năng nhất đó cũng không còn. Lục Cẩn Phàm siết chặt tay cô đang áp trên mặt anh, khàn giọng nói: “Nghe anh, đừng ngủ.”

 

Hạ Mộc Ngôn thật sự không mở mắt ra nổi, ý thức mơ hồ chỉ cảm nhận được Lục Cẩn Phàm hôn lên mắt mình, tay không ngừng siết chặt cằm cô, thậm chí còn ấn vào huyệt nhân trung, ép cô phải mở mắt ra. Cô vật lộn một lúc nhưng trán cũng chỉ khẽ nhăn lại, giọng nói khàn rất nhẹ, chỉ khi anh cúi đầu sát xuống mới nghe được: “Đau quá… Phải làm thế nào mới hết đau… Ở đời đáng sợ nhất không phải là cái chết… Mà là phải chết đến tận hai lần…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK