Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1216:

 

Mọi người mang khuôn mặt hết nói nổi: “…”

 

Các món ăn mới là để Phong Lăng quyết định sao?

 

Lão đại này, đúng là thái độ của anh với Phong Lăng rất là khả nghi đấy…

 

“Lão đại, tôi ăn no rồi, có mang đồ ăn mới lên cũng không ăn nổi nữa.”

 

“Một đĩa đồ ăn có một chút cơm với thức ăn thế này, cậu ăn chẳng được mấy miếng. Một cái đùi gà duy nhất thì đưa cho A K, ăn có mấy miếng mà nói là no rồi? Cậu là mèo à?”

 

Phong Lăng: “…”

 

Đúng là cô ăn không no.

 

Nhưng Lệ lão đại ngồi đối diện mang theo vẻ mặt như muốn đông lạnh chết người làm cô nuốt không trôi. Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tránh mặt anh mà thôi.

 

Một tiếng sau, quả nhiên người phụ trách căng tin đã mang các món ăn mặn được làm khá thanh đạm lên, đồng thời còn bày trong một cái đĩa ăn sạch sẽ đặt trước mặt Phong Lăng. Trông khay thức ăn này sạch sẽ thanh đạm, nhưng cũng rất phong phú.

 

“Thử xem, có còn dầu mỡ không?” Phong Lăng chưa kịp phản ứng, ngay khi cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đã đưa một bộ đồ ăn sạch sẽ khác tới trước mặt mình.

 

Cô chần chừ rồi nhận lấy, trên đôi đũa dường như vẫn còn lưu hơi thở và nhiệt độ lòng bàn tay anh.

 

Nam Hành đang nhìn cô, đôi mắt anh sâu như giếng cổ, vừa lạnh nhạt vừa cao quý, thản nhiên mà lại kiên định.

 

Như thể nếu các món ăn mới này không làm cô hài lòng thì người phụ trách căng tin sẽ phải tiếp tục nghiên cứu món khác vậy. Nếu không, e rằng anh ta sẽ không giữ được việc làm trong căn cứ nữa.

 

Phong Lăng yên lặng chớp mắt một cái, lại nhìn ánh mắt mong chờ của người phụ trách căng tin, cô cúi đầu xuống bắt đầu ăn.

 

Sau khi ăn vài miếng cô lại bỏ bộ đồ ăn xuống, ngước mắt lên thì thấy Nam Hành vẫn đang nhìn mình.

 

“Mùi vị thế nào?”

 

“… Cũng khá ngon.”

 

“Thật sự ngon?”

 

“Vâng.”

 

“Vậy sau này còn đưa đồ ăn trong khẩu phần của mình cho người khác ăn nữa không?”

 

Phong Lăng: “…”

 

A K: “…”

 

Mọi người: “…”

 

Hàn Kình và Tiểu Hứa lẳng lặng đứng một bên, trong lòng đã đánh dấu Phong Lăng là một người tuyệt đối không thể chọc vào.

 

Lão đại chưa từng đối xử với ai như vậy cả.

 

“Lão đại, hàng ngày Phong Lăng ăn tối cũng không nhiều. Thật ra bình thường buổi sáng và buổi trưa cậu ấy ăn rất được. Cậu ấy nói buổi tối ăn nhiều quá thì khó tiêu hóa, đặc biệt là các món mặn nên ăn khá ít, mà tôi lại ăn được nên cậu ấy mới cho tôi.” A K giữ ham muốn sống sót mà nói với Nam Hành. Phải nghĩ cách giải thích, không thể để lão đại nghĩ mình và cái tên Phong Lăng này có vấn đề gì được. Nếu không, chỉ sợi cái mạng nhỏ của mình sẽ tiêu tùng trong tay của lão đại mất.

 

Căn bản Phong Lăng không biết mình có vấn đề gì mà Nam Hành cứ nhằm vào cô như vậy.

 

Trong mắt cô, anh làm như vậy chính là đang nhằm vào cô.

 

Mà lời giải thích của A K lại càng làm cho ánh mắt Lệ Nam Hành toát ra khí lạnh khiến người ta phải run rẩy. Trong nháy mắt, A K liền đưa tay lên miệng, làm động tác kéo khóa, ý là mình sẽ ngậm miệng lại.

 

Nam Hành thờ ơ thu tầm mắt lại, bầu không khí xung quanh như muốn đông lạnh, không một ai dám mở miệng nói một câu, chỉ có thể nhìn Phong Lăng ăn.

 

Trên thực tế, nếu lão đại thật sự không hài lòng về vấn đề cơm nước của căng tin căn cứ thì có thể dặn dò người phụ trách khác tới nói đôi câu chứ không cần phải tự mình đến. Nhưng lão đại không chỉ tự đến đây… mà còn ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm người ta ăn rồi chờ nghe đánh giá nữa.

 

Cái cảm giác sống chết đều nằm trong tay lão đại và Phong Lăng làm cho trán của người phụ trách căng tin bắt đầu toát mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK