Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm ngâm chốc lát, cô cũng hiểu được đại khái trong lòng ba đang suy nghĩ gì.

 

Cô cầm điện thoại lên, tùy ý lướt vài cái.

 

Tiếp đó, Hạ Mộc Ngôn mở phần mềm cài đặt camera quay lén trong điện thoại ra, bật xem lại đoạn video mà camera quay được.

 

Khi nhìn thấy hình ảnh mình muốn, khóe miệng cô bất giác cong lên, rồi lại lặng lẽ cất điện thoại vào túi.

 

Lúc này, trong phòng sách.

 

Thẩm Hách Như không đoán ra trong đầu Hạ Hoằng Văn đang nghĩ gì.

 

Không khí bức bối trong phòng sách khiến bà ta hơi chột dạ, bước lại gần ông, cười nói: “Ông à, trước kia khi ông mới cưới tôi, Hạ Mộc Ngôn đã chẳng thích tôi, nhưng ít ra nó không quậy cả nhà ầm ĩ cả lên.

 

Bây giờ, chắc nó thấy tôi hiền quá nên coi thường, vì vậy mới…”

 

Hạ Hoàng Văn bất chợt giơ tay lên tát vào mặt bà ta một cái, giận dữ quát: “Đừng cho rằng tôi bao che bà là vì tôi tin câu chuyện hoang đường kia! Lúc mẹ con bà cắt đứt quan hệ, tôi vẫn chưa quên được ánh mắt nó khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ đầu! Cho dù bà và nó có cắt đứt hoàn toàn hay không, mẹ con các người đã sớm chực chờ rình rập nhà họ Hạ chúng tôi rồi đúng không?”

 

Thẩm Hách Như run lên, bà ta cứng đờ người hết nửa ngày mới vội vàng vươn tay ra kéo cánh tay ông: “Ông à, ông đừng bị lời nói của Hạ Mộc Ngôn lừa gạt! Tôi thật sự chưa từng làm chuyện như vậy! Ông cũng biết ban đầu tôi phải hạ quyết tâm nhường nào mới có thể cắt đứt quan hệ mẹ con mà.

 

Ông có biết bao nhiêu năm qua, chỉ cần có người nhắc đến tên nó thì tôi đều cảm thấy không tự nhiên.

 

Trong lòng người làm mẹ như tôi vẫn luôn thấy khó chịu, nhưng hai người không thể lại nghi ngờ tôi vì chuyện của nó! Tôi thừa nhận, bây giờ Dịch Hàn đã trở về nhà họ Thịnh.

 

Chuyện năm đó là do nó không đúng, nhưng đây đều là chuyện đã qua! Tôi xin thể những chuyện Dịch Hàn làm sau khi trở về nhà họ Thịnh đều không liên quan đến tối! Cho dù là Thịnh Dịch Hàn hay nhà họ Thịnh đều không liên quan đến tôi nữa!”

 

Hạ Hoằng Văn cười khẩy: “Thật sao?”

 

“Trời đất chứng giám! Nhiều năm nay, tôi ở nhà họ Hạ đều một lòng một dạ chăm sóc cái nhà này giúp ông…” Mắt Thẩm Hách Như đỏ ửng.

 

Hạ Hoằng Văn cười ra tiếng: “Chuyện thuốc này là thế nào? Cho dù Hạ Mộc Ngôn chưa bao giờ thích bà, nhưng nếu không có chứng cớ thì nó sẽ không bao giờ ăn nói lung tung như thế! Bản báo cáo phân tích thành phần thuốc cũng ở đây, bà còn gì giải thích?” Thẩm Hách Như lập tức cãi lại: “Bản báo cáo phân tích này là giả!”

 

“Giả?” Hạ Hoằng Văn lạnh mắt nhìn bà ta: “Bà có thể dùng cái gì để chứng minh đây là giả?”

 

“Chẳng phải là mang thuốc đi kiểm tra sao, vậy thì chúng ta kiểm tra lại lần nữa đi! Chúng ta kiểm tra ngay trước mặt mọi người luôn! Tôi không tin, ngay trước mặt mọi người chúng ta mà nó lại có thể động tay động chân.

 

Hạ Mộc Ngôn lấy bản báo cáo này là muốn hãm hại tôi, không chừng nó lấy thuốc từ chỗ nào đó để làm báo cáo giả!“.

 

Hạ Hoằng Văn im lặng nhìn bà ta mấy lần, nhưng vẻ mặt vẫn không vui.

 

Thẩm Hách Như tựa như vô cùng oan ức: “Ông xem, bây giờ chân tướng thế nào còn chưa biết, chỉ vì mấy câu nói của Hạ Mộc Ngôn mà ông đã không tin tôi, lại còn cái mặt hầm hầm này nữa.

 

Bây giờ con gái ông thông minh quá mà, còn biết cách để ly gián vợ chồng chúng ta rồi.” Hạ Hoằng Văn đang ngấm ngầm lửa giận, nghe thấy những lời này thì vẻ mặt càng thêm khó coi.

 

Ông không nói tiếng nào đã bước nhanh ra khỏi phòng sách.

 

Thẩm Hách Như thấy thế thì mắt sáng rỡ, xoay người đi theo: “Ông à, ông nhất định phải kiểm tra lại thuốc này, giúp tôi tẩy sạch tiếng oan.

 

Nếu không làm sao tôi có thể sống tiếp trong cái nhà này được…” Hạ Hoằng Văn đang muốn đi về phòng mình, Thẩm Hách Như lẽo đẽo theo sau.

 

Nhưng khi hai người đi ngang qua trước cửa phòng Hạ Mộc Ngôn thì cô đã đứng đấy từ bao giờ.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng trước cửa, nghịch chiếc điện thoại trên tay.

 

Rõ ràng cô đã nghe hết lời nói vừa rồi của Thẩm Hách Như, trong mắt ẩn nụ cười đùa cợt lại như có phần nhìn thấu bà ta.

 

Nụ cười kia thật thản nhiên nhưng đầy ý tứ khiến người ta khó lòng suy đoán.

 

Đứng trên hành lang, Thẩm Hách Như không nhìn mặt Hạ Hoằng Văn mà lại nhìn nụ cười khiến người ta không rét mà run trên mặt Hạ Mộc Ngôn.

 

Vẻ mặt này của Hạ Mộc Ngôn khiển Thẩm Hách Như ngứa cả răng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK