Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1095:

 

Tên cầm đầu đang vác Hạ Mộc Ngôn trên vai cười khẩy, quay đầu ra hướng ban công. Không ngờ gã nhìn thấy đội cứu trợ của Los Angeles đã có mặt ở bên dưới từ bao giờ. Dưới mặt đất đã chồng một lớp đệm to dày, cao đến hai tầng lầu. Kể cả gã có dọa quăng người phụ nữ này xuống để uy hiếp thì cũng không có chút cơ hội mong manh nào. Mà bây giờ bọn chúng có nhảy xuống, dù không chết thì cũng lập tức bị những người đang bao vây bên dưới khống chế.

 

Đám người này hoảng hốt, vô cùng bất ngờ.

 

Bọn chúng đi theo A Đồ Thái lăn lộn trên chiến trường ở nhiều quốc gia, nhưng đội cứu nạn của các quốc gia kia không bao giờ đến cứu kịp thời được như vậy. Bọn chúng hoàn toàn lạ lẫm với mọi thứ ở Los Angeles, bình thường vẫn chỉ đi theo A Đồ Thái, ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh. Không ngờ hiếm có cơ hội được làm một phi vụ lớn thì lại tính toán sai lầm đến mức này…

 

Mr. Control này, đã đoán chắc nhất định bọn chúng sẽ thất bại sao?

 

A K đang dợm bước tiến tới thì trong nháy mắt, súng của mấy gã kia lập tức đổi hướng, nhắm thẳng vào người Hạ Mộc Ngôn.

 

Năng lực của thành viên căn cứ XI không hề kém, thậm chí tố chất huấn luyện còn vượt qua rất nhiều thành viên của bộ đội đặc chủng nước Mỹ, ai ai cũng đều có khả năng chiến đấu ưu việt, chỉ cần chiến đấu trong tình huống bình thường thì sẽ không thua. Nhưng bây giờ Bà Lục không chỉ đang nằm trong tay đám người Campuchia kia, mà quan trọng hơn là tình trạng sức khỏe của cô vốn đã không tốt, vất vả lắm mới cứu sống được. Họ không thể tiếp tục phạm sai lầm, vì vậy cũng không thể dốc toàn bộ sức lực ra để đối phó.

 

Nhưng kể cả trong tình thế này, người của căn cứ XI cũng không hề bị rơi xuống thế hạ phong.

 

Trong lúc cả đám người đang dè chừng nhìn chằm chằm về phía A K, đề phòng bọn họ bị uy hiếp nhưng không sợ mà ra tay, thì Lục Cẩn Phàm đập mạnh khẩu súng đang cầm trong tay vào xương sườn tên đang bị anh khống chế. Ngay lúc gã kia gập người đau đớn, Lục Cẩn Phàm lập tức bồi một cú, đạp gã văng ra trước.

 

A K nghe thấy tiếng động quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy cảnh này, anh lập tức giơ chân lên đá tiếp vào gã kia. Tên này vốn gầy đen nhỏ bé, bị đạp hai cú liên tiếp thì văng luôn ra ban công cách đó không xa, rơi bịch dưới chân những gã kia, máu trong miệng trào ra.

 

Lục Cẩn Phàm bước lên trước, A K và các anh em khác bám theo ngay đằng sau.

 

“Đừng tới đây! Nếu không bọn tao lập tức giết nó! Cắt đứt hơi thở cuối cùng của nó tại đây! Dù bọn tao có chết, kéo theo vợ yêu của Mr. Control thì cũng không uổng phí!” Tên cầm đầu đứng trên ban công dí súng vào lưng Hạ Mộc Ngôn, giống như cố ý mà nhấn họng súng vào vị trí miệng vết thương vừa lấy đạn ra của cô, sức lực càng ngày càng mạnh.

 

Nhìn thấy vết thương sắp khép miệng trên vai sau lưng Hạ Mộc Ngôn lại dần dần rỉ máu, nhuốm đỏ quần áo bệnh nhân màu trắng trên người, Lục Cẩn Phàm lập tức dừng chân.

 

Súng trong tay đám người A K đã lên cò từ lâu, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

 

Nhìn thấy đám người kia vẫn luôn dựa vào ban công, quay lưng về phía tòa nhà khách sạn đối diện bên kia đường. Lục Cẩn Phàm lạnh mắt nhìn bọn chúng, cổ họng bỗng phát ra tiếng cười trầm thấp. Vài giây sau, anh làm như không có chuyện gì, tiếp tục bước về phía trước.

 

Tên cầm đầu kia cũng siết chặt ngón tay đang giữ cò súng, trừng to mắt nhìn Mr. Control bước tới giống như chẳng hề quan tâm đến tính mạng của người phụ nữ này.

 

Không phải lúc trước đại ca A Đồ Thái đã nói người phụ nữ tên Hạ Mộc Ngôn này là điểm yếu của Mr. Control sao?

 

Sao hiện giờ cô đã bị thương như vậy, mạng còn đang nằm trong tay bọn chúng, nhưng Mr.Control lại tựa như chẳng hề quan tâm.

 

Lẽ nào là vì người phụ nữ này chẳng sống được bao lâu nữa?

 

Hay là Mr. Control còn có âm mưu khác?

 

Vẻ mặt của anh không hề lộ ra nét sợ hãi, thậm chí còn có sự lạnh lùng khinh miệt, hiển nhiên không hề giống những gì chúng tưởng tượng.

 

Khi bọn chúng dè dặt kéo Hạ Mộc Ngôn dịch về hướng ban công hai bước, dựa vào lan can ban công thì Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nói: “Đúng là muốn chết.”

 

Giọng điệu anh vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi bọn chúng không hiểu bốn chữ bất chợt này là có ý gì.

 

Nhưng bỗng nhiên một tiếng “cạch” trầm đục không biết phát ra từ đâu vang lên. Đây là súng giảm thanh, chỉ có những người kinh nghiệm như họ mới phân biệt được âm thanh trầm đục bỗng dưng vang lên đó, nhưng toàn bộ những người trong căn cứ XI, bao gồm cả Lục Cẩn Phàm đều không hề nổ súng.

 

Đến khi đám người trên ban công phản ứng lại thì cũng chỉ mới trôi qua hai giây. Viên đạn xuyên thủng sau gáy tên cầm đầu khống chế Hạ Mộc Ngôn, gã đứng chết trân hai giây rồi từ từ ngã khuỵu xuống. Dù chết nhưng hai mắt gã vẫn trừng to, tỏ vẻ không dám tin.

 

Ngay khoảnh khắc đám người kia hoảng hốt vì biến cố bất chợt thì hai giây tiếp theo, tiếng súng giảm thanh lại vang lên, đám người đứng trên ban công bị bắn nát sọ cùng một lúc.

 

Nhìn thấy từng tên ngã xuống với vẻ mặt tựa như khó tin, chết không nhắm mắt, ánh mắt Lục Cẩn Phàm không hề gợn sóng, nhìn sang cửa sổ tầng chót của tòa nhà khách sạn đối diện bên kia đường, một cây súng bắn tỉa vẫn còn nằm im bên đó.

 

Lục Cẩn Phàm bước tới trước bế Hạ Mộc Ngôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK