Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 978:

 

Cổ áo sơ mi của anh mở ra, rõ ràng là áo sơ mi quần dài rất chỉnh tề, nhưng lúc này lại trông tùy tiện không chịu nổi.

 

Bởi vì… anh đang… cạo râu.

 

“Anh…” Hạ Mộc Ngôn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy anh đang mượn ánh đèn rốt cuộc cũng sáng lên trong phòng tắm, xử lý bọt cạo râu vẫn chưa thoa xong ở hai bên má từng chút một.

 

Người đàn ông này đúng là bất cứ lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh. Vừa rồi nhìn vào phòng tắm từ bên ngoài giống như không có ánh đèn, nhưng không phải trong phòng tắm không có tia sáng nào, dù sao thì kính mờ cũng vẫn có thể phản chiếu chút ánh sáng trong phòng.

 

Vì vậy, anh đã tìm vài chuyện gì đó để làm ở đây. Lấy dao cạo râu và bọt cạo râu được tặng trong phòng tắm ở khách sạn để giết thời gian.

 

Loại dao cạo này không phát ra tiếng động nào.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn dáng vẻ đứng trước gương của anh, bỗng dời mắt đi: “Chừng nào anh đi? Ngày mai em sẽ cùng Tiểu Bát về Hải Thành. Con bé đó quen kề cận em, ban đêm bất cứ lúc nào cũng có thể chạy qua phòng em nói chuyện phiếm, anh ở đây thật sự không tiện.”

 

Anh liếc nhìn cô, thủng thẳng thoa bọt cạo râu lên mặt mình. Khi cầm dao cạo lên, anh dành chút thời gian hờ hững nói: “Anh không thể lộ mặt à?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô mím môi: “Chỉ là không muốn gây ra hiểu lầm không cần thiết thôi. Tính tình của Tiểu Bát ngây thơ đơn thuần, luôn cho rằng giữa em và anh không có khúc mắc gì, lúc nào cũng có thể tái hôn hoặc thế nào đó. Em không muốn nhiều chuyện, cũng chẳng muốn giải thích, vì vậy anh nên rời đi càng sớm càng tốt.”

 

Anh vô cùng bình thản: “Anh biết em đang giận chuyện gì, cũng biết em đang ngại chuyện gì. Em biết mọi chuyện anh làm đều có ý tốt, nên không thể nhẫn tâm, thế là bị kẹt giữa tiến và lùi.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía anh.

 

“Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc chúng ta đã ly hôn chưa?”

 

Anh nhìn cô qua gương, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười: “Em lại biết được chuyện gì từ đâu nữa thế? Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

 

Hạ Mộc Ngôn đứng trước cửa phòng tắm, nghiêm mặt: “Em vẫn cho rằng, với khả năng của anh, một tờ thỏa thuận ly hôn được ký bởi hai bên nhất định đã có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhưng sau đó em lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.”

 

Anh liếc qua cô, ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm dao cạo râu cạo lên mặt vài lần, thản nhiên nói: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ, vào lúc nào đó quả là chuẩn.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Có ý gì chứ?

 

Chẳng lẽ là…

 

Hạ Mộc Ngôn bỗng đi qua, bước nhanh đến cạnh anh: “Cho nên hai chúng ta vẫn chưa ly hôn? Lúc trước là anh đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho em mà! Sau khi em ký tên, hẳn là anh cũng đã ký vào đơn ly hôn chứ! Bây giờ hai chúng ta hoàn toàn không hề có quan hệ và ràng buộc gì đúng không?”

 

Nhưng anh vẫn không nói lời nào, thủng thẳng cầm dao cạo râu nhìn vào gương, đột nhiên hơi nhíu mày lại, đưa dao cạo râu cho cô.

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng nhìn anh: “Làm gì?”

 

“Đồ tặng trong khách sạn này khó dùng quá, hướng của lưỡi dao rất tệ, tự anh cạo có thể sẽ gây thêm vài vết thương. Em giúp anh đi.” Anh nói rồi quay hẳn người lại, đồng thời xem xét chiều cao của cô, hơi cúi người xuống, nghiêng mặt về phía cô.

 

Cô biết người đàn ông này có bệnh sạch sẽ. Khi anh rời khỏi đây sáng nay, có lẽ là vì chăm sóc cô mà không nghỉ ngơi đàng hoàng, lại có việc phải làm, vì thế chưa cạo sạch những sợi râu mọc ở cằm trong đêm. Bây giờ đứng đây không có gì làm, muốn cạo những sợi râu này đi cũng không có gì quá đáng.

 

Nhưng sao lại bảo cô làm giúp anh chứ?

 

Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không có ý định để ý tới anh, cũng không nhận lấy dao cạo, chỉ làm mặt lạnh nhìn anh: “Lục Cẩn Phàm, vừa rồi anh không nghe thấy câu hỏi của em hay là giả vờ không nghe thấy?”

 

Anh nhướng đôi lông mày tuấn tú lên: “Làm sạch đống bọt cạo râu này cho anh trước đi đã.”

 

“Anh không có tay hả? Dao cạo râu của khách sạn cao cấp thế này sao lại khó dùng được? Không cạo râu thì mặt anh cũng không hốc hác, anh tự làm đi!”

 

Lục Cẩn Phàm cười nhẹ: “Không phải anh là cha mẹ tái sinh sao hả cô bé vong ân bội nghĩa?”

 

Hạ Mộc Ngôn lườm anh. Nếu không phải lúc trước Lục Cẩn Phàm đã thành công trong việc thuyết phục cô nhờ lý do này, thì cả đời này cô đã sớm không gặp lại anh giữa biển người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK