Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1429:

 

Thấy cô rõ ràng đối mặt với một quá khứ vừa mờ mịt vừa không biết gì, nhưng lại chưa từng oán giận, cũng chẳng có chút dáng vẻ khác người nào, Lệ Nam Hành không nhiều lời, anh muốn mình thể hiện ra vẻ lạnh lùng, thờ ơ, nhưng ít nhiều cũng dịu dàng hơn vài phần theo tâm trạng.

 

“Ừ, ăn bánh tiếp đi.” Nói dứt lời, người đàn ông định cầm chiếc bật lửa ra ngoài châm một điếu thuốc, nhưng do dự một lát thì anh quyết định không đi nữa mà tiếp tục ở lại nhìn cô.

 

Sau khi rời khỏi tiệm bánh, Phong Lăng định đi thẳng một mạch về khách sạn để nghỉ ngơi.

 

Nhưng ngại Lệ Nam Hành đang ở đây, Phong Lăng vừa không tiện nói thẳng, sợ chẳng may anh lại nói một câu gì đó đại loại như là, dẫu sao cũng là đàn ông với nhau, anh sẽ đến chỗ cô nghỉ một đêm.

 

Vì vậy, hai người họ cứ đi qua đi lại chỗ khách sạn nằm trêи con đường chợ đêm, đi vòng vèo qua mấy lần, Phong Lăng vẫn không hề mở miệng nói đi về.

 

Không phải Lệ Nam Hành không nhìn ra được dụng ý nho nhỏ này của cô, mà là anh muốn xem cô có thể gắng gượng được bao lâu. Anh bình tĩnh đi dạo cùng cô trong chợ đêm, cuối cùng, trong tay anh lại có thêm càng ngày càng nhiều đồ không mấy cần thiết.

 

Mãi đến gần mười một giờ đêm, chợ đêm đã sắp tan, Phong Lăng cố nhịn không dám ngáp: “Lão đại, tối nay anh có việc ở khu chợ này à?

 

Nếu anh có việc thì tôi không làm phiền anh nữa, anh cứ đi làm trước đi.”

 

Mặt Lệ Nam Hành không đổi sắc: “Chẳng có chuyện gì, thôi muộn rồi, nghỉ tạm một đêm ở gần đây cũng được.”

 

Phong Lăng: “… Vậy lão đại cứ tự nhiên.”

 

Nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô, Lệ Nam Hành cong môi, nhưng không nhìn ra được ý cười rõ ràng trong mắt anh. Anh chỉ thấy gương mặt trắng nõn của cô nhìn sang hướng khác, sau đó lại nhìn mái tóc cố tình cắt ngắn ngủn của cô: “Có muốn tìm lại cha mẹ của mình không?”

 

Bấy giờ, Phong Lăng mới quay đầu lại nhìn anh: “Tìm thế nào?”

 

“Nếu cậu muốn thì chỉ cần đến đồn cảnh sát cung cấp DNA của mình, tôi sẽ phái người đi thúc giục. Nếu cha mẹ cậu vẫn còn sống, chắc không tốn bao lâu là có thể tìm ra được họ, dẫu sao thì khoa học kỹ thuật bây giờ cũng rất phát triển, chỉ cần muốn thì kiểu gì cũng sẽ tìm thấy được.”

 

Phong Lăng yên lặng một chốc: “Thôi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, từ nhỏ tới lớn tôi cũng đã quen một mình rồi, vả lại chưa biết chừng họ vốn cũng không cần tôi, vì vậy mới quảng tôi đi, vậy thì cần gì phải tìm? Dù có thể là họ vô tình làm thất lạc tôi, nhưng thời gian cũng đã trôi qua quá lâu rồi, chắc họ cũng đã có những đứa con khác, có cả một gia đình hạnh phúc. Hơn nữa có lẽ họ cũng đã quên tôi rồi.”

 

“Không ai có thể quên con của mình.”

 

“Lão đại, tôi không rành cách giao tiếp với mọi người cho lắm, cho dù tôi thật sự có thể tìm được gia đình của mình thì tôi cũng sẽ không đi nhận họ đâu. Bây giờ, tôi đang sống rất tốt.”

 

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phong Lăng, Lệ Nam Hành giơ tay, đang định xoa đầu cô nhưng rồi anh lại rút về, đút tay vào trong túi quần, đáp lại một tiếng: “Xem ra cậu có tình cảm rất sâu đậm với căn cứ XI nhỉ.”

 

“Từ nhỏ đến lớn, trong nhiều năm qua, căn cứ XI là nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác muốn quay về.” Phong Lăng thành thật đáp.

 

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi ẩn hiện trong đáy mắt cô, lúc hai người lại đi ngang qua khách sạn – nơi cô ở, Lệ Nam Hành dừng bước: “Về nghỉ đi, mua đủ đồ xong quay về căn cứ ngay, đừng chạy loạn bên ngoài nữa.”

 

Phong Lăng gật đầu.

 

Mãi đến khi Lệ Nam Hành rời đi, Phong Lăng cúi đầu nhìn đống đồ trong tay mình, có chiếc hộp đựng một nửa chiếc bánh gato ăn chưa hết và còn có vài món đồ vừa mua ở mấy sạp nhỏ trêи đường, đủ các thể loại, nhưng cô chợt phát hiện sao những món đồ này đa số đều có màu hồng nhỉ?

 

Rõ ràng lúc chọn đồ, cô đều nói là tùy ý anh, nhưng màu sắc mà Lệ lão đại chọn giúp cô đều… giống con gái…

 

Nhưng là trông chúng thật sự rất đẹp.

 

Hai ngày tiếp theo trôi qua, Phong Lăng mang những món đồ cần mua quay về căn cứ.

 

Hai ngày ở bên ngoài không phải huấn luyện thường xuyên nên bụng cô đã không còn khó chịu nữa, chu kỳ kinh nguyệt cũng đã sắp kết thúc, bất cứ lúc nào cô cũng có thể chuẩn bị nghênh đón các loại khảo sát của lão đạo cấp trêи từ Liên Hợp Quốc và phía quân đội Mỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK