Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1198:

 

Vì đã được nghỉ ngơi cả một ngày trời nên hôm nay Phong Lăng đi xuống căng tin của căn cứ với tinh thần vô cùng sảng khoái. Nhóc dự định sẽ ăn một bữa sáng thật no nê.

 

Nào ngờ hầu như các thành viên trong căn cứ đều tụ tập trong căng tin, bởi hiếm lắm mới thấy Lệ lão đại tới căng tin được một lần. Chắc là anh tạm thời phải xa căn cứ này nên muốn giữ lại vài kỷ niệm, cho nên hôm nay định cùng mọi người ăn bữa sáng tại đây.

 

Sau khi đi vào, nhìn thấy bóng dáng cao to đang ngồi ở chiếc bàn dài bên cạnh cửa sổ kia, Phong Lăng chỉ liếc một cái, không giống như các thành viên khác tiến tới chào hỏi xã giao, cũng không nói lời nào tiếc nuối mà xoay người đi thẳng vào bên trong, gọi đồ ăn sáng cho mình.

 

Sau đó nhóc bưng một phần thức ăn đầy đặn ra, ngồi cách chỗ của Nam Hành rất xa, bắt đầu ăn, hoàn toàn không quan tâm đến lão đại đang ngồi ở đó chờ nhóc đến chào hỏi.

 

Lần này, ngay cả A K cũng cảm thấy Phong Lăng thật sự quá đáng khi không biết giao tiếp như vậy.

 

Lão đại sắp phải đi rồi, gặp nhau ở đây, về tình hay về lý cũng cần phải nói lời tạm biệt, dù sao hai năm nữa lão đại mới trở lại. Hơn nữa lão đại vẫn luôn là lão đại ở đây, cho dù không có mặt thì cũng có thể nắm bắt mọi thứ ở căn cứ từ xa, tuyệt đối không thể không tiếp đón chu đáo. Việc tiến lên chào tạm biệt, nói vài câu, để lại con đường lui cho mình là chuyện đương nhiên cần phải làm.

 

Nhưng mà cái tên đầu gỗ Phong Lăng này lại không hề có chút động tĩnh gì, còn ngồi đó chỉ biết ăn ăn ăn.

 

Lúc này, người trong căng tin đều không muốn đi lấy cơm, chỉ muốn tìm cơ hội đến gần tiếp cận Nam Hành, lại nhìn Phong Lăng đang ngồi ở đó ăn sáng.

 

Thằng nhóc này đang làm gì vậy?

 

Coi thường địa vị của Lệ lão đại sao?

 

Bây giờ cả căng tin chỉ có Phong Lăng ngồi ở bên kia và Lệ Nam Hành ngồi ở phía gần cửa sổ đang ăn sáng, thằng nhóc này không biết suy nghĩ hay sao?

 

Lão đại vốn đã ngứa mắt nhóc lắm rồi, lần này đoán chắc càng muốn đá tên nhóc này ra khỏi căn cứ.

 

Nam Hành thật sự không ngờ Phong Lăng có thể vô tâm đến vậy, tay anh cầm đũa hết thả lỏng rồi siết lại, siết lại rồi lại thả lỏng ra. Cuối cùng anh chịu không nổi, quăng đũa xuống, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

 

Khi ra đến cổng, xe của nhà họ Lệ đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài. Không biết hôm nay cậu chủ Lệ cứ lề mề trong căng tin để đợi người nào.

 

Nam Hành bước lên xe, hoàn toàn không có ý định hạ cửa kính xuống để nhìn ra bên ngoài.

 

“Lái xe!”

 

Hai chữ vô cùng lạnh lùng, không hề có nhiệt độ.

 

Cả người tài xế run lên, anh ta không dám nói thêm gì nữa, ngay lập tức khởi động xe.

 

Sau khi xe đã chạy ra khỏi căn cứ, tài xế liếc nhìn Lệ Nam Hành đang ngồi ở ghế sau. Qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy sự tàn ác và lạnh lẽo khó có thể nói rõ hiện trên mặt anh. Một hồi lâu sau, anh ta mới thử dò hỏi một câu: “Cậu Lệ, cậu khó chịu là vì phải trở về nhà họ Lệ, hay là trong căn cứ có người nào dám đắc tội với cậu thế? Cậu đang giận ai vậy?”

 

Nam Hành hừ lạnh một tiếng: “Trông tôi giống như đang tức giận lắm hả?”

 

Tài xế: “… Có lẽ hơi giống.”

 

Lần này, Nam Hành không nói tiếp nữa. Anh chỉ thờ ơ nhìn con đường quốc lộ trải dài cùng với phong cảnh bên ngoài căn cứ lướt nhanh qua cửa sổ xe.

 

Rốt cuộc anh đang tức cái gì?

 

Tức giận với một thằng nhóc mười ba, mười bốn tuổi? Con m* nó nhóc đó còn là con trai nữa chứ?

 

Hàng chân mày đẹp đẽ của Nam Hành nhướng lên, anh tìm nguyên nhân ngay từ gốc rễ ban đầu. Có lẽ là vì hiếm khi gặp được người mới có tiềm năng như vậy cho nên khó tránh khỏi việc anh chú ý tới nhóc đó nhiều hơn.

 

Anh cầm điện thoại lên gọi cho Hàn Kình. Sau khi điện thoại kết nối, anh bình thản nói: “Trong hai năm tôi không có mặt, cậu sẽ phụ trách tăng cường huấn luyện thể lực cho Phong Lăng. Hai năm sau, tôi muốn nhìn thấy một ứng cử viên được chọn làm tay súng bắn tỉa tầm xa có nền tảng vững vàng.”

 

Sau khi tắt điện thoại, Hàn Kình bước vào căng tin của căn cứ. Vừa ngước mắt lên, anh ta đã nhìn thấy Phong Lăng đang ngồi yên tĩnh bên trong ăn bữa sáng.

 

Trong vòng hai năm, anh ta phải giúp Phong Lăng có được nền tảng vững vàng. Theo ý của lão đại thì hẳn là muốn gắn luôn vào người Phong Lăng một sợi dây cót làm việc liên tục không ngừng nghỉ trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đây mà.

 

Yêu cầu này đúng là đang thử thách tính bền bỉ của Phong Lăng.

 

Không biết thằng nhóc này có thể chống chọi nổi hay không nữa.

 

Vào giờ phút này, Phong Lăng đang đấu tranh với quả trứng gà luộc trong khay cơm của nhóc. Nhóc đã gắp cả buổi rồi mà vẫn không thể gắp nó lên được. Quả trứng cứ trượt ra khỏi đôi đũa, cuối cùng, nhóc thản nhiên dùng một cái nĩa xiên xuống, cắn một cái hết hơn nửa quả trứng. Nhóc còn chưa biết được, trong hai năm tới, mình sẽ phải đối mặt với cuộc huấn luyện ma quỷ không hề đơn giản như thế nào, càng không biết rằng trước khi Lệ lão đại đi, anh đã dặn dò bao nhiêu người phải gia tăng huấn luyện cho nhóc…

 

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK