Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196:

 

Quản lý Hứa không ngờ sẽ bị gọi tên đột ngột như vậy, cô ta sợ run lên, nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn: “Cô Hạ…”

 

“Những cái này là chị vừa mới tổng hợp hôm nay à?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.

 

Quản lý Hứa cúi đầu như rất dè dặt, đáp hết sức cung kính: “Vâng, những thứ này đều là khoản nợ mà Hàn tổng để lại trước đây. Chúng ta đã dùng vốn lưu động thanh toán một phần trong số đó, nhưng vẫn còn phần lớn chưa trả. Hôm trước Kim tổng gọi điện thoại đến bảo muốn sang đây kiểm tra, ngày hôm qua tôi phải tăng ca đến khuya để tổng hợp được số liệu tài chính này…”

 

“Tăng ca đến khuya?” Hạ Mộc Ngôn như cười như không, đảo mắt, giọng điệu nhẹ nhàng mà chậm rãi, khó nhìn ra được cảm xúc: “Kim tổng, cô có thể cho tôi hai mươi phút không, để tôi và quản lý bộ phận Tài vụ nói riêng với nhau vài câu?”

 

Kim tổng khinh thường lườm cô, vẻ mặt chế nhạo, giễu cợt: “Cô nói riêng vài câu là có thể moi ra ba mươi triệu à?”

 

Trong khoảnh khắc, những người đi cùng Kim tổng đứng trong phòng đều đồng loạt bật cười thành tiếng. Trên mặt bọn họ đầy vẻ trào phúng giễu cợt, giống như đang xem một cô gái hai mươi tuổi diễn trò khỉ trên chốn thương trường giết người không thấy máu này.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn bình tĩnh. Bọn họ cười, cô cũng cười theo, rồi cong môi, đáp lại một câu đầy ẩn ý: “Không chừng moi ra được thật thì sao?”

 

Dứt lời, cô ung dung liếc nhìn quản lý bộ phận Tài vụ.

 

Dường như Quản lý Hứa nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, ngón tay cô ta run lên một cái, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

 

“Quả nhiên là trẻ ranh chưa dứt sữa, suy nghĩ cũng kỳ lạ khác người.” Kim tổng giở giọng mỉa mai, bước đến sofa da ở phía kia văn phòng ngồi xuống. Cô ta nhướng đôi mày được trang điểm tỉ mỉ, nhìn đồng hồ trên cổ tay, mở miệng châm chọc: “Tôi cho cô hai mươi phút, nếu hai mươi phút sau không mang ra được ba mươi triệu thì chúng ta gặp nhau tại tòa đi.”

 

 

“Chẳng lẽ chị thật sự cho rằng mấy ngày qua tôi tiếp nhận phòng giao dịch chỉ là trò trẻ con tùy hứng thôi sao?”

 

Quản lý Hứa nhìn cô vài lần, nhỏ giọng giải thích: “Dĩ nhiên tôi nào dám nghĩ vậy, nhưng món nợ thâm hụt này là sự thật! Ngay từ lúc công ty còn ở trong tay Hàn tổng thì đã bị thâm hụt tiền vốn một cách kỳ lạ! Cô không thể vì phía nhà đầu tư đòi đến tận cửa mà đổ hết lên đầu tôi. Tôi chỉ quản lý tài chính, chứ không phải là người đẻ ra tiền. Không có tiền tức là không có tiền, tôi chẳng thể nào moi ra đồng bạc nào được…”

 

Đuôi lông mày Hạ Mộc Ngôn hơi xếch lên, giọng điệu lạnh lẽo: “Hơn một tháng trước, tiền quỹ công ty còn hơn ba mươi triệu vốn dự phòng. Tiền đó dùng để viện trợ xây dựng hạng mục công trình ở miền Nam. Nhưng chỉ mới một tháng, số tiền đó đã không cánh mà bay sao? Chị ăn hết ba mươi triệu đó rồi à?”

 

Mặt quản lý Hứa lấm lét, ấp úng nói: “Tôi cũng không rõ lắm, một tháng trước Cô Hạ vẫn chưa tiếp quản công ty, có thể tiền kia đã bị Hàn tổng…”

 

“Bây giờ Hàn Thiên Viễn đã bị tống giam, nhưng anh ta vẫn còn sống, chứ không phải là chết không đối chứng.” Giọng nói Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng, không mảy may nhượng bộ: “Chị muốn nhân cơ hội phòng giao dịch rối loạn vì thay đổi cơ cấu quản lý mà tham ô tiền quỹ à? Chị muốn chiếm dụng số tiền kia thì cũng phải xem thử bà chủ mới của chị là ai chứ. Muốn qua mặt tôi, e rằng chị còn phải tu luyện thêm mấy năm nữa đấy.”

 

Quản lý Hứa bất chợt luống cuống, lớn giọng thanh minh: “Cô nói miệng không bằng không cớ, lẽ nào bây giờ vì Kim tổng muốn khởi kiện phòng giao dịch mà cô định bán rẻ tôi sao? Bắt tôi làm kẻ chết thay hả?”

 

“Ý chị là tôi đổ oan cho chị?” Trên mặt Hạ Mộc Ngôn không lộ cảm xúc: “Nếu chị đã tự tin như vậy, thế không phải là rất đơn giản à? Dù sao phòng giao dịch cũng bị khởi kiện, không bằng tôi kiện luôn cả chị, bàn giao cho phía cảnh sát điều tra rồi nói tiếp nhé?”

 

“Cô muốn báo cảnh sát?” Quản lý Hứa không ngờ chuyện sẽ đến mức này, lòng bàn tay cô ta đã toát đầy mồ hôi.

 

Hạ Mộc Ngôn chậm rãi nói: “Cần đến tôi báo sao? Kim tổng đang ở ngay bên cạnh, cô ta đã mang theo luật sư đến đây, có lẽ phía sau đã chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.”

 

Quản lý Hứa cắn mạnh môi, đỏ mắt nhìn chăm chăm Hạ Mộc Ngôn, giận dữ nói: “Hạ Mộc Ngôn! Đây là phòng giao dịch của cô! Người bị tố cáo cũng là cô! Không liên quan gì đến tôi! Nếu cô dám lấy tôi làm bia đỡ đạn thì đừng trách tôi bán tin tức cơ mật và hệ thống kinh doanh của phòng giao dịch ra ngoài!”

 

Hạ Mộc Ngôn cười khẩy: “Được, tôi muốn xem thử, khi chứng cứ bày ra trước mặt thì chị còn có gan nói những lời này nữa không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK