Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1190:

 

Khi năm suất bít tết và năm suất cơm sườn được đưa lên bàn, quản lý gọi người bưng từng suất từng suất bày ra trước mặt Phong Lăng.

 

Những người trên đây đều là thành viên của đội một, tuy rằng vừa rồi lúc ở dưới tầng cũng có nghe qua, nhưng chẳng ai ngờ được rằng lão đại lại thật sự có ý định muốn Phong Lăng ăn nhiều như vậy.

 

Ai cũng biết Phong Lăng là người ăn ít nhất trong số các anh em. Mọi người cũng thường xuyên khuyên nhóc, đang ở độ tuổi trưởng thành, nhất định phải ăn nhiều vào mới thì có thể cao giống như mọi người. Bằng không về sau thể lực không đạt tiêu chuẩn, chiều cao cũng không có thì phỏng chừng lão đại sẽ càng bắt nạt nhóc.

 

Nhưng mà thức ăn nhiều thế này thì…

 

Không có suất nào ít cả, sao nhóc có thể nuốt trôi được.

 

Ngược lại Phong Lăng rất bình tĩnh, bảo nhóc ăn thì nhóc liền ăn. Nếu đến cuối cùng không ăn nổi thì cũng không đến mức no mà chết.

 

Thật ra, sức ăn của nhóc cũng không tính là ít, chỉ là so với một đám thanh niên ăn uống như hổ đói trong căn cứ, lượng cơm bình thường nhóc ăn chỉ là thức ăn mèo đáng thương. Thậm chí có người còn suốt ngày nói nhóc giống như con mèo con vậy, lúc không vươn móng vuốt ra thì rất xinh đẹp đáng yêu, một khi nổi giận thì không ai kiềm chế được, thật sự khiến người ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

 

Hôm nay Lệ Nam Hành cũng hiếm khi ngồi chung một bàn cùng thành viên đội một. Bình thường lão đại đều ngồi cùng với các sĩ quan huấn luyện, dù sao anh cũng không có đề tài chung với nhóm bọn họ.

 

Nhưng hôm nay, không ngờ lão đại lại ngồi cùng bàn với họ như vậy.

 

Thậm chí, anh còn ngồi xuống bên cạnh Phong Lăng.

 

Tam Bàn lặng lẽ nói một câu với Tiểu Hứa bên cạnh: “Có phải lão đại quan tâm hơi quá tới Phong Lăng rồi không?”

 

Thật ra, Tam Bàn cảm thấy chắc lão đại có thể nghe thấy lời nói của mình, cho nên có vài lời anh ta không dám nói thẳng ra. Điều anh ta thật sự muốn nói chính là, liệu xu hướng giới tính của lão đại có thật sự có vấn đề hay không. Đâu phải chỉ có vấn đề không thôi, thậm chí ngay cả một thiếu niên cũng không buông tha. Lão đại định nuôi dưỡng thiếu niên anh tuấn từ nhỏ chỉ thuộc về mình à hay là thế nào?

 

Mặt Tiểu Hứa vẫn lạnh lùng, nói: “Lúc cậu mười ba tuổi mà có bản lĩnh giỏi như Phong Lăng thì lão đại cũng sẽ quan tâm cậu như thế thôi.”

 

Tam Bàn: “…”

 

Thân là một anh béo linh hoạt, anh ta không ngờ mình lại bị khinh bỉ.

 

“Tuy rằng Phong Lăng học cái gì cũng nhanh, kỹ thuật bắn súng cũng rất chuẩn, nhưng dù sao lão đại cũng đối xử với cậu ta tốt quá rồi ấy. Gọi các anh em cùng nhau đi ăn cơm thì đáng ra anh ấy nên chọn món cho mọi người chứ, vậy mà chỉ đặt riêng thức ăn cho Phong Lăng, rõ ràng là đang nâng đỡ cậu ta mà. Hơn nữa, trước đây lão đại chưa bao giờ ngồi chung với chúng ta cả, thế mà giờ anh ấy còn ngồi bên cạnh Phong Lăng nữa kìa…”

 

Vẻ mặt của Nam Hành vẫn bình thản, anh tùy ý ném cái bật lửa màu bạc xuống mặt bàn, gọi nhân viên phục vụ bên cạnh tới, lại chỉ vào Tam Bàn trông có vẻ như đang ghen tị: “Cho cậu ta mười suất bít tết, mười suất cơm sườn, không ăn hết thì không được đi.”

 

Tam Bàn vừa lẩm nhẩm xong cầm cốc nước lên uống, trong nháy mắt bởi vì lời nói của Nam Hành mà suýt chút phun ra, ho liên tục mấy tiếng, ho đến mức khuôn mặt béo mũm mĩm cũng đỏ lên.

 

Mười, mười suất?

 

Dù là một anh béo, nhưng anh ta cũng đâu ăn được nhiều đến thế.

 

Trong nháy mắt, bất thình lình nhận được sự “quan tâm đặc biệt” của lão đại, Tam Bàn lẳng lặng chép miệng, không dám nói thêm câu nào nữa.

 

Thật ra, vấn đề chủ yếu đâu có liên quan gì lắm tới bít tết và cơm sườn nhỉ?

 

Điều quan trọng ở đây chẳng lẽ không phải là lão đại đang ngồi bên cạnh Phong Lăng sao?

 

Phong Lăng đẩy phần cơm trước mặt mình lên phía trước: “Không cần gọi thêm nữa, tôi không thể ăn hết mấy suất này, chia bốn suất cho Tam Bàn đi.”

 

Tam Bàn vội lắc đầu xua tay, nhìn Nam Hành giống như đang cầu cứu.

 

Nam Hành không nhìn anh ta, cũng chưa nói có cho phép hay không cho phép nhóc đưa người khác số cơm này, chỉ thản nhiên nói: “Tùy, buổi tối sau khi quay về căn cứ phải rèn luyện thể lực năm tiếng, chỉ cần cậu bảo đảm mình thật sự ăn no là được.”

 

Năm tiếng?

 

Ánh mắt Phong Lăng chợt lóe lên, Tam Bàn và mọi người đang ngồi lập tức không còn hâm mộ chuyện lão đại quan tâm chăm sóc nhóc nữa, mà cả đám đều nhìn nhóc đầy thương hại.

 

Rèn luyện thể lực trong căn cứ XI quả thật có khác gì huấn luyện ma quỷ đâu? Một tiếng đã có thể lấy đi nửa cái mạng của người ta rồi, thế mà còn rèn luyện thể lực tận năm tiếng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK