Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 939:

 

Bây giờ có rất nhiều khách sạn không cho phép trong phòng có quá nhiều chức năng khóa trái. Bởi vì mấy năm gần đây có nhiều kẻ phạm pháp chuyên làm chuyện xấu trong khách sạn, cũng thường xuyên xảy ra mấy vụ đánh thuốc mê và án mạng. Nếu trong phòng khóa trái, một khi sự việc xảy ra thì nhân viên khách sạn sẽ không cách nào phát hiện được và giải cứu kịp thời. Vì vậy, bây giờ hầu hết cửa phòng ở khách sạn chỉ có một lớp khóa hoặc dùng thẻ phòng mở cửa. Một số khách sạn cao cấp đặc biệt thì chỉ cần một tấm thẻ phòng là có thể mở được tất cả các khóa trong ngoài, ví dụ như khách sạn Thịnh Đường, dù cô có khóa trái bên trong cũng vô dụng.

 

Nếu không phải mấy ngày nay tạm thời tăng thêm lịch trình quan trọng, có lẽ cô đã bay thẳng về Hải Thành.

 

Khách sạn này là cô đặc biệt nhờ người ở gần đây tìm giúp, cách khách sạn Thịnh Đường không xa lắm, chỉ khoảng hai ba kilomet mà thôi. Nếu thật sự phải đi làm với Lục Cẩn Phàm thì cũng không chậm trễ quá lâu. Hiếm khi tìm được một khách sạn sáu sao có điều kiện tốt, cao cấp, đầy đủ thiết bị an ninh, lại có thể yên tâm khóa trái cửa thế này, vừa bước vào phòng là lòng cô nhẹ nhõm kinh khủng.

 

Hầu hết lịch trình vào mấy ngày trước đều đi chung với Lục Cẩn Phàm, vậy nên cô buộc phải ở khách sạn Thịnh Đường. Nhưng từ hôm nay trở đi, cơ bản cô đã thăm dò lịch trình của mấy ngày kế tiếp, phần lớn thời gian là cô làm việc một mình, vậy cũng không còn lý do gì để tiếp tục trói buộc ở bên cạnh anh.

 

Hơn nữa, cửa sổ của căn phòng này đối diện với hồ nước nổi tiếng ở Bắc Kinh, ngoài cửa sổ còn có một cái ban công không lớn không nhỏ.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng dậy đẩy cửa sổ đi ra ban công. Trời đã tối mịt, đèn xe qua lại trên đường phố dưới khách sạn thật rực rỡ và lóa mắt. Gió ở Bắc Kinh mạnh hơn gió ở Hải Thành, cũng khô hanh hơn, thổi quần áo bay phấp phới.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm chìm trong những đám mây đen, cảm thấy Bắc Kinh trong mấy ngày gần đây có lẽ sẽ đổ mưa.

 

Điện thoại để trên giường bỗng đổ chuông. Thấy chân trời có mưa, Hạ Mộc Ngôn quay người vào phòng, đóng cửa sổ, đi đến cạnh giường.

 

Là tin nhắn của Lục Cẩn Phàm gửi tới.

 

Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên người đàn ông này gửi tin nhắn WeChat cho cô.

 

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong hai kiếp, boss Mặc thật sự dùng WeChat.

 

Tuy nhiên, thứ được gửi tới WeChat chỉ là một đoạn tin nhắn thoại dài hai giây.

 

Hạ Mộc Ngôn ấn mở, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Trốn à?”

 

Sau khi nghe xong, Hạ Mộc Ngôn không tỏ thái độ gì, chỉ liếc qua hộp thoại ngắn hai giây kia rồi bỏ điện thoại sang bên, cầm quần áo mới mua đi vào phòng tắm để tắm.

 

Trong khách sạn Thịnh Đường cách đó hai ba kilomet, người đàn ông ngồi trước chiếc vali 76cm ngoan ngoãn dựa sát tường trong căn phòng lớn, im lặng nhìn điện thoại hồi lâu.

 

Lục Cẩn Phàm nheo mắt lại, cụp mắt nhìn giao diện trò chuyện trên điện thoại, một phút, hai phút… mười phút… nửa tiếng… Không trả lời?

 

Sau khi rời khỏi tầm mắt anh là cô lại bắt đầu trở lại bộ mặt ban đầu rồi phải không?

 

Ngay lúc Lục Cẩn Phàm đen mặt chuẩn bị bỏ điện thoại xuống, bỗng điện thoại trong tay rung lên, phát ra âm báo có tin nhắn WeChat đến.

 

Nhưng người gửi tin nhắn WeChat không phải Hạ Mộc Ngôn. Thấy chữ số 1 hiển thị ở phía trên bên trái màn hình, Lục Cẩn Phàm thoát khỏi khung chat của Hạ Mộc Ngôn, trông thấy tin nhắn của Tần Tư Đình gửi tới.

 

“Ảnh đại diện của cậu, tôi nhịn mấy ngày rồi, thế mà đến giờ vẫn chưa đổi à?”

 

Lục Cẩn Phàm liếc qua giọng điệu như vô cùng ghét bỏ của Tần Tư Đình, không trả lời.

 

Kết quả, Tần Tư Đình lại gửi qua một câu: “Không phải tôi nói cậu đâu, mà cậu dùng ảnh của Hạ Mộc Ngôn làm hình đại diện có lộ liễu quá không?”

 

Lục Cẩn Phàm tỉnh bơ nhắn lại: “Cậu có ý kiến?”

 

Tần Tư Đình: “Đương nhiên tôi không có ý kiến. Nhưng tôi nghi ngờ không biết Hạ Mộc Ngôn có ý kiến không. Cô ấy dễ dàng nhịn nhục cậu như vậy nên bây giờ cậu càng ngày càng không biết xấu hổ phải không?”

 

Lục Cẩn Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy chữ mang ý mỉa mai của Tần Tư Đình.

 

Đột nhiên anh nhớ lại mấy năm trước, Tần Tư Đình từng nói trong điện thoại rằng, nếu ngày nào đó Lục Cẩn Phàm anh muốn tìm Hạ Mộc Ngôn về nhưng làm thế nào cũng không tìm được, anh ta sẽ đâm từng dao từng dao vào tim anh, để anh nếm trải nỗi đau không thốt nên lời và mùi vị bị anh em cắm dao.

 

Lục Cẩn Phàm vẫn không trả lời.

 

Nhưng mấy phút sau, Tần Cắm Dao lại gửi qua một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.

 

Nội dung trong ảnh chụp màn hình là lịch sử trò chuyện của Tần Tư Đình và Hạ Mộc Ngôn vào hai phút trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK