Vì phòng ngừa cô sẽ làm chuyện gì điên rồ ảnh hưởng đến “long chủng” ở trong bụng, Kỷ Nguyên Tường phái ba người luân phiên trông chừng cô trọng bệnh viện.
Cô bị nhốt trong bệnh viện, ngoại trừ nhân viên chăm sóc và bác sĩ chữa bệnh thì không ai được vào. Cô lại bị giam lỏng một lần nữa.
Chuyện đã tới mức này, ngay cả tâm trạng để buồn rầu cô cũng không có, chỉ còn lại sự thê thảm và tuyệt vọng.
Lần tiếp theo cô gặp lại Kỷ Nguyên Tường và Hà Nhạn, không biết Hà Nhạn lại lên cơn gì, cô ta xin được gặp cô, Kỷ Nguyên Tường đồng ý.
Lúc Kỷ Nguyên Tường đi làm thủ tục xuất viện cho Hà Nhạn, cô ta bảo người trông coi trong phòng bệnh ra ngoài. Khuôn mặt dịu dàng, diễm lệ của cô ta trở nên vặn vẹo và dữ tợn khi không còn ai khác. Nỗi căm hận của cô ta như sắp biến thành thực thể, nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng Mộ Khác Như đã chết hàng ngàn lần.
“Tiện nhân, lại dám mang thai. Tôi cho chị biết, đừng hòng sinh được đứa con hoang trong bụng chị ra.”
Móng tay của Hà Nhạn đã sắp cắm vào trong thịt. Cô ta hao tổn tâm sức nghĩ kế, ngay cả thân thể mình cũng không màng tới, những tưởng rằng lần này có thể giết chết con tiện nhân này.
Nhưng vì sao ông trời lại đứng về phía chị ta một lần nữa, lại để chị ta mang thai vào lúc này.
Rất hiển nhiên, hai hôm nay Kỷ Nguyên Tường luôn không tập trung là vì nghĩ tới đứa bé trong bụng Mộ Khắc Như! Cô ta sẽ không để con tiện nhân này sinh đứa bé ra trong yên ổn!
“Hà Nhạn, cô vẫn còn nhảy nhót được cơ đấy, tiếc là tôi không đâm chết được cô.” Mộ Khác Như cười một cách trào phúng.
Lúc này, cô đang hi vọng cho Hà Nhạn mất đi lí trí, tốt nhất là hai người lao vào đánh một trận, làm sảy luôn cái thai trong bụng cô đi.
Đến lúc đó, cô vừa có thể khiến Kỷ Nguyên Tường ghét cô, lại có thể đạt được mục đích, một mũi tên trúng hai cái đích.
“Tiện nhân!” Hà Nhạn tức giận, quả nhiên cô ta không thể khắc chế được, tát một cái vào mặt Mộ Khắc Như.
Đương nhiên Mộ Khác Như sẽ không để bị thua thiệt đơn phương như thế. Đang lúc cô định nhảy lên khỏi giường để đánh ngược trở lại, Kỷ Nguyên Tường lại xuất hiện trong phòng bệnh: “Cô làm gì đấy!”
Mộ Khác Như rút cánh tay lại, nhìn anh bằng vẻ mặt nhạo báng: “Làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng lúc đấy.”
Vẻ mặt tàn độc của Hà Nhạn lập tức trở nên rất đáng thương sau khi Kỷ Nguyên Tường xuất hiện: “Nguyên Tường, anh đừng giận chị ấy, là lỗi của em, em không nên bảo anh ở bên em sau khi hai người đã kết hôn. Chỉ vì em quá yêu anh mà thôi, em muốn cần xin chị ấy tha thứ cho em, dù bị đánh một trận em cũng chấp nhận.”
Cũng khó trách Kỷ Nguyên Tường bị lừa như thế. Với kĩ thuật diễn xuất sắc của Hà Nhạn, ngay cả Mộ Khác Như cũng muốn vỗ tay khen hay.
Nữ hoàng điện ảnh cũng không có bản lĩnh bằng cô ta, đúng là coi cuộc đời như một vở kịch!
“Tiểu Nhạn, loại người này không thay đổi được đâu, em đừng để trong lòng, để anh bảo tài xế đưa em về.”
Hà Nhạn gật đầu ngoan ngoãn, lại giả vờ giả vịt bảo Mộ Khác Như nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi trong sự lưu luyến.
Chỉ còn lại Kỷ Nguyên Tường và Mộ Khác Như trong phòng. Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lùng, cô chẳng có gì để nói với anh, cũng không muốn để ý tới.
“Sau khi sinh con ra, tôi sẽ cho cô một căn nhà và phí sinh hoạt, cô không cần phải ra nước ngoài. Mộ Khắc Như, đừng có không biết tự lượng sức mà chọc giận tôi nữa.” Kỷ Nguyên Tường bước tới mép giường, sờ vào khuôn mặt đã đầy đặn hơn của cô, trong lòng anh thấy thư thái không ít.
“Đây là đang bố thí sao? Tôi không cần. Kỷ Nguyên Tường, chúng ta quen biết nhau cũng mười năm rồi đúng không, anh đã từng yêu tôi chưa? Dù chỉ là một chút thôi, anh đã từng động lòng chưa?”
Anh là chấp niệm của cô, Mộ Khác Như biết, chấp niệm còn đó, vĩnh viễn cô sẽ không hết hi vọng.
Kỷ Nguyên Tường nhìn cô, cái chữ yêu này chưa từng tồn tại giữa hai người bọn họ: “Chưa từng!”
Anh trả lời chắc như đinh đóng cột.