Bưng ấm trà vừa pha xong, Mộ Khác Như lịch sự gõ cửa phòng họp.
Người đàn ông quay đầu thấp giọng nói: “Vào đi!” Mộ Khác Như thở phào, mở cửa bưng trà đi đến!
Phòng hội nghị rất to, khoảng mười người ngồi lần lượt, Mộ Khác Như nhìn lướt qua họ. Chỉ là cái nhìn lướt qua, nhưng lại khiến cô vô cùng kinh ngạc, bộ dạng như bị ma dọa vậy....
Trên vị trí chủ tọa, người đàn ông mặc trên mình bộ vest sang trọng được đặt may, đường nét cử chỉ hoàn hảo vô cùng, dưới bộ vest màu đen là khuôn mặt lạnh lùng trầm ổn của người đàn ông, không cần quá nổi bật, trên người anh toát lên sự trưởng thành và uy quyền, sự lạnh lùng của người đứng đầu đã làm lu mờ tài năng của những người bên cạnh!
Ông trời thật ưu đãi anh, bốn năm qua, thời gian không hề khiến anh già đi chút nào, trái lại lại vô cùng thu hút.
Mộ Khác Như bỗng nhiên nhớ tới một câu, đàn ông như một ly rượu, càng ủ càng đượm, phụ nữ càng muốn say.
Còn ngược lại, phụ nữ như đóa hoa đủ sắc, lúc rực rỡ cũng chỉ trong nháy mắt, qua đi rồi, hoa cũng sẽ tàn...
Mộ Khác Như hít một hơi lạnh, vẫn không dám tin, lại nhanh đến vậy, gặp lại anh mà không hề có sự chuẩn bị trước. Bàn tay lập tức run lên, trà nóng trên khay bị đổ, đổ vào người anh.
Cô sợ hãi kêu lên, tiếng ấm trà vỡ lanh lảnh, phá vỡ bầu không khí, khiến tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Trong đó, có cả ánh mắt của Kỷ Nguyên Tường.
Dường như Mộ Khác Như trước giờ chưa từng thấy sắc mặt như vậy của Kỷ Nguyên Tường, trong ánh mắt chớp nhoáng đó, đôi đồng tử của anh nheo lại, cả người đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
Kinh ngạc, bất ngờ, hoang mang, đủ mọi cảm xúc trên khuôn mặt nhăn nhó của anh, đến cuối cùng, anh bỗng nhiên đi về phía Mộ Khắc Như, một tay kéo cô vào lòng, ôm chặt cô.
Cánh tay chắc khỏe của Kỷ Nguyên Tường giống như hai cái xiềng xích vậy, ôm chặt, khiến Mộ Khác Như sắp không thở được rồi, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, ánh mắt hờ hững như nhìn với một người lạ vậy: “Thưa anh, xin anh hãy tự trọng.”
Cô cố gắng bình tĩnh, dường như thật sự không hề quen biết Kỷ Nguyên Tường, lạnh lùng, không hề có chút bộ dạng giả tạo nào.
Người đàn ông rõ ràng đã bị tổn thương, tay anh giữ chặt mặt cô: “Không, Như, Mộ Khắc Như, em chưa chết, đúng là em phải không?”
“Tiên sinh, ngài nhận nhầm người rồi, tôi là Lương Tường Duyên.” Trời mới biết, đối mặt với Kỷ Nguyên Tường, cô sắp không gượng được nữa rồi, hết lần này đến lần khác muốn trốn tránh anh.
Nhưng càng lúng túng, cô lại càng bình tĩnh, cô biết nếu bị anh phát hiện cô chính là Mộ Khắc Như, vậy với những thủ đoạn tày trời của Kỷ Nguyên Tường, chắc chắn chỉ trong một ngày có thể làm đảo lộn cuộc sống của cô.
Vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể vờ như không quen biết.
“Như, anh biết em giận anh, không bằng lòng tha thứ cho anh. Đều là anh không tốt...” Kỷ Nguyên Tường chỉ cảm thấy trái tim của mình sắp bị tan vỡ.
Người phụ nữ trước mặt, ánh mắt cô không chút gợn sóng, đáy mắt không hề có chút kinh ngạc. Dáng vẻ lạnh như nước khiến anh không kìm được mà sợ hãi. Quả nhiên cô không còn cảm xúc gì với anh nữa rồi, không còn yêu nữa rồi...
Sắc mặt Mộ Khác Như tức giận, dường như rất không vui với sự dây dưa không rõ ràng này: “Thưa anh, anh nhận nhầm người rồi, không tin anh có thể điều tra, tôi thật sự không phải là Mộ Khác Như gì đó.”
Bàn tay Kỷ Nguyên Tường run rẩy, một lần nữa anh nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tóc ngắn ngang vai hoàn toàn trái ngược với bộ tóc dài tới eo trước kia của Mộ Khắc Như, cô trước giờ chưa nhuộm tóc, lại càng không chọn màu sặc sỡ đến vậy, trang điểm cũng không hề đậm tới như vậy.
Dáng người Mộ Khác Như rất đầy đặn, đường cong chữ S, chạm tay tiếp xúc khiến người ta quyến luyến không rời, nhưng cô này rất gầy, gầy như que tăm vậy, một cái tát vào mặt có thể phủ kín mặt cô. Cô rất mạnh mẽ liều lĩnh, khi đối mặt với anh ánh mắt không tránh không né, không giống với Mộ Khắc Như, yếu đuối, mỗi lần bị anh ức hiếp, lại rụt rè nhìn anh, giống như một con thỏ trắng bị kinh hãi vậy, khiến người ta không thể không mềm lòng.
CHƯƠNG 19: ANH VÀ TÔI KHÔNG AI NỢ AI
Có rất nhiểu điểm không giống nhau như vậy, dường như từng thứ từng thứ nhắc nhở anh, anh đã nhận nhầm người, đã hoa mắt, cho dù là hai người giống nhau như đúc. Nhưng trên thế giới này, thật sự có người giống cô sao? Trong lúc Kỷ Nguyên Tường thẫn thờ, nhân lúc đó Mộ Khác Như vội vàng rời khỏi phòng họp, vốn định cứ thế mà rời khỏi công ty, công việc này cô cũng không cần nữa. Nhưng nghĩ lại, nếu anh điều tra thì sao, cô càng trốn chạy lại càng nghi ngờ. Chi bằng, cứ coi bản thân là Lương Tường Duyên.
Thân phận mới của cô, là Thanh Thư giúp cô giải quyết, cô tin rằng thân phận đó là có thật, sẽ không tìm được bất kỳ sơ hở nào, chỉ cần cô nhất quyết không nhận thì Kỷ Nguyên Tường cũng không thể làm ra mấy chuyện quá giới hạn.
Ý tưởng rất hoàn mỹ, nhưng hiện thực lại không như vậy.
Kỷ Nguyên Tường điên rồi, gặp phải Mộ Khác Như như hoàn toàn phát điên, cho dù là thật hay giả, điều anh muốn bây giờ chính là được lại gần cô. Còn việc điều tra cô rốt cuộc có phải là Mộ Khác Như hay không thì rất đơn giản, xét nghiệm DNA với hai đứa nhỏ là được.
Sau cả một ngày, Kỷ Nguyên Tường không xuất hiện trước mặt Mộ Khác Như nữa, cuối cùng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác đau nhức trong lòng không thể giải thích được, người đàn ông đó thật sự là lạnh lùng, đã thật sự coi cô chết rồi sao.
Buổi tối, Mộ Khác Như tan làm, tay xách chiếc túi đi bộ trên con đường vắng vẻ, bỗng nhiên đằng sau lướt qua tiếng động cơ xe, cô không bận tâm, tiếp tục đi qua vỉa hè.
Sau lúc đó, ánh đèn chói mắt chiếu rọi, một người đàn ông đột nhiên bước xuống xe, không nói không rằng nhét cô vào trong.
Sự việc bất ngờ khiến Mộ Khác Như mơ hồ, chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Nguyên Tường, cô mới trẫn tĩnh trở lại.
Cái tên này vì sao lại chặn đường cô, anh ta muốn làm gì.
“Anh Kỷ, anh muốn làm gì? Học đòi người khác chơi trò bắt cóc, không phải là anh đã thích vẻ đẹp của tôi rồi đó chứ?” Mộ Khác Như dựa vào ghế trên xe, nhìn chằm chằm anh không chút biểu cảm.
Người đàn ông lái chiếc xe Maserati với tốc độ cực nhanh, chiếc xe đắt đỏ sang trọng làm Mộ Khác Như lo lắng trong lòng.
“Cô Kỷ, đừng chơi trò vòng quanh với anh nữa, em biết đó, anh muốn điều tra rốt cuộc em có phải là Mộ Khác Như hay không, chỉ mất vài ngày, em có tin bây giờ anh đưa em đến bệnh viện để xét nghiệm quan hệ huyết thống với con không?”
Khuôn mặt của Kỷ Nguyên Tường không có chút biểu hiện hoảng loạn nào, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh.
Khuôn mặt cô đột nhiên biến sắc, phương thức vô cùng đơn giản của anh, khiến một ngày diễn kịch của cô như là vô ích.
Hít một hơi thật sâu, Mộ Khác Như căm ghét nhìn chằm chằm anh: “Kỷ Nguyên Tường, anh đúng là đồ oan hồn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cô gián tiếp thừa nhận, sau khi anh nghe được việc cô vẫn còn sống, anh vui mừng như phát điên, cảm xúc dâng trào, vui mừng vô cùng. Sắp bốn năm rồi, bốn năm anh đã sống quãng thời gian của một người vô tri vô giác. Nhưng không ngờ rằng, bốn năm sau, anh lại tìm lại được báu vật quý giá nhất mà mình đã đánh mất năm đó.
Kỷ phu nhân của anh, lâu rồi không gặp...
“Như, tại sao lại không thừa nhận, tại sao lại không nhận anh? Bốn năm nay, em rốt cuộc đã đi đâu?” Kỷ Nguyên Tường nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Thương xót người phụ này, sự tôi luyện suốt bốn năm qua đã khiến cô không còn được đơn thuần như trước. Cô trở nên mạnh mẽ, trở nên tự lập, không cần anh cô vẫn có thể sống tốt.
So với sự lúng túng hoảng loạn khi anh nhìn thấy cô thì sự bình tĩnh trong đáy mắt cô, trước giờ anh chưa hề nhìn thấy.
Cô thật sự đã không còn yêu anh nữa sao?
Không...anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, kiếp này, kiếp sau, anh đều sẽ quấn lấy cô, vợ của anh chỉ có thể là cô.