Không phải cô chưa từng có suy nghĩ này. Những ngày trong trại tạm giam, ngày nào cô cũng đều ảo tưởng rằng khi ra tù thì sẽ đi tìm người đàn bà dối trá Hà Nhạn kia để tính sổ.
Thực sự là cô ta đã điên rồi, thấy người là cắn, tới giờ lại càng là bất chấp thủ đoạn, tự đạo diễn ra một tuồng kịch đau khổ để hãm hãi cô như thế.
“Muốn ly hôn sao, nằm mơ! Đừng hòng dùng Tiểu Nhạn để uy hiếp tôi. Chờ cô sinh con rồi thì hãy nói tới ly hôn, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ ăn mừng tiễn mầm tai vạ đi.” Kỷ Nguyên Tường cười lạnh một tiếng, dứt khoát xé nát tờ đơn ly hôn rồi vứt ra ngoài cửa sổ xe.
Những mảnh giấy bay theo gió, tầm mắt của Mộ Khác Như quay trở lại, vẻ mặt tức giận như muốn điên lên.
“Muốn tôi sinh con cho anh sao, anh mau gạt bỏ cái suy nghĩ này đi.” Cô gào lên.
Có sự tồn tại của mụ phù thủy ác độc Hà Nhạn này, sao cô có thể để máu mủ ruột thịt của mình ở lại bên cạnh Kỷ Nguyên Tường?
Vậy nên tuyệt đối cô sẽ không để bản thân mang thai. May mà cô có phương án dự phòng, vitamin trong nhà đã bị thay bằng thuốc tránh thai hết rồi.
Nhìn Mộ Khác Như quơ quơ móng vuốt sắc nhọn, xù lông tự bảo vệ mình, Kỷ Nguyên Tường cảm thấy tức giận vô cùng.
Người phụ nữ này, anh đã lui một vạn bước, không so đo chuyện cô làm tổn thương đến Hà Nhạn rồi, cô không cám ơn thì thôi, ngược lại còn dám sắng giọng với anh!
Dù không muốn thì đứa con này vẫn phải sinh…
Nghĩ tới đây, anh tăng tốc chiếc xe, chạy về biệt thự Ngàn Sa.
Vừa vào trong nhà, Mộ Khác Như còn chưa kịp thở, chưa kịp nghỉ ngơi, anh đã ôm cô lên từ đằng sau rồi vác lên vai, đi về phía phòng ngủ.
Một tuần chưa chạm vào cô, hôm nay được dính vào hơi thở của cô, chưa bao giờ thân thể của anh lại nóng bỏng đến thế, như một con nghiện, khao khát cô, muốn sở hữu cô.
Mộ Khác Như kinh sợ lùi xuống cuối giường, cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mắt, sắc mặt của Mộ Khác Như trở nên trắng bệch.
“Cô Kỷ, chúng ta là vợ chồng, chỉ cần tôi muốn, cô không có quyền từ chối.” Cơ thể cường tráng của anh nhào tới, đè thân thể nhỏ bé của cô lên giường.
“Kỷ Nguyên Tường, tôi không muốn, anh buông tôi ra, tên khốn…”
Sự chống cự của Mộ Khác Như nhanh chóng tan rã trước sự kiên quyết của anh, nhưng lần này anh không thô bạo như thường ngày, ngược lại còn quan tâm đến cảm nhận của cô.
Cảnh xuân quanh quẩn trong căn phòng ngủ lớn này, rất lâu sau, cuộc chiến kịch liệt mới kết thúc.
Ngày hôm sau, lúc Mộ Khác Như tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng của Kỷ Nguyên Tường đâu nữa. Nếu không phải cô vẫn còn cảm nhận được cơn đau nhức trên người, cô cũng phải hoài nghi những gì điên cuồng tối hôm qua chỉ là một cơn mơ kiều diễm.
Cô nhịn đau, chậm rãi bò dậy từ trên giường rồi mặc quần áo vào.
Vốn Mộ Khác Như định xuống lầu lấy ít đồ ăn, nhưng một vị khách không mời mà tới khiến cô hoàn toàn không còn ý định ăn uống gì nữa.
Trong phòng khách, Hà Nhạn đang dựa vào chiếc ghế sofa hoa lệ kiểu châu Âu, ngón tay ngọc thon dài đang bóc quýt, thấy Mộ Khác Như vừa dậy, đang đứng ở trên cầu thang, cô ta nở một nụ cười âm trầm: “Chị gái tốt của tôi, thế nào, nhìn thấy tôi không vui sao?”
Hà Nhạn, cô ta vào đây bằng cách nào?
“Thật không ngờ cô còn ra tù được.” Khuôn mặt diễm lệ của Hà Nhạn ngập tràn vẻ âm độc, vặn vẹo như ác quỷ tháng cô hồn, đến mức khiến da đầu người ta phải tê rần lên: “Chị biết không? Tôi yêu Kỷ Nguyên Tường suốt mười năm, nhưng cuối cùng, người trở thành cô Kỷ lại là người đàn bà đê tiện là chị. Chị cướp đi mọi thứ vốn dĩ thuộc về tôi, vậy nên, chị đáng chết.”