Hà Nhạn buông tay, bước chân run rẩy, biểu cảm khó tin trên khuôn mặt cô ta có chút thay đổi.
Khi cô ta còn chưa qua khích, thì vẫn đối xử nhẹ nhàng với Kỷ Nguyên Tường và cũng rất biết thông cảm! Còn bây giờ, cô ta không giữ được cử chỉ duyên dáng của mình, kéo cánh tay Kỷ Nguyên Tường, la hét mà nói: “Cô ta là vợ của anh, vậy em là cái gì?”
“Hà Nhạn, tôi bảo vệ cô, chiều chuộng cô, cũng đã từng nghĩ sẽ lấy cô làm vợ. Nhưng sau này xảy ra chuyện, tôi đã cưới Mộ Khắc Như, tất nhiên chỉ có một mình cô ấy. Đối với cô tôi chỉ có sự áy náy và xấu hổ.”
Lời nói lạnh lùng bạc tình của anh khiến khuôn mặt của Hà Nhạn biến sắc, trước giờ cô ta chưa từng nghĩ, người đàn bà đó chết rồi, trái lại lại khiến anh càng thêm nặng tình. Thậm chí còn từ chối cô ta một cách vô tình.
Hà Nhạn sao có thể chịu đựng, lúc này, hận không thể lôi Mộ Khác Như lên, băm vằm cô để giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Không!
Cô ta không thể dễ dàng nhận thua như vậy, khi Mộ Khác Như còn sống cũng không tranh giành nổi với cô ta, chết rồi cũng đừng mong tranh cùng cô ta.
“Hà Nhạn, cô trước đây lương thiện như vậy sẽ không bao giờ biết dùng thủ đoạn đê tiện như cắt cổ tay tự tử. Đối với cô, trước giờ tôi đều tin tưởng tuyệt đối, khi đó cô nói là Mộ Khác Như đẩy cô xuống biển, nhưng chuyện này tôi không thể không nghi ngờ, liệu sự việc này có phải do cô tự biên tự diễn tất cả?”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Kỷ Nguyên Tường kẽ vang lên phía sau tai cô ta, lời nói của anh khiến khuôn mặt Hà Nhạn biến sắc trong nháy mắt, cô ta kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt anh rất nghiêm túc khiến cô ta vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
“Nguyên Tường, anh sao vậy, tại sao lại nói những lời này? Em không hề làm chuyện đó, em thật sự rất yêu anh, đau khổ vì anh ngày ngày bên cạnh chị mới nghĩ không thông mà tự sát. Chuyện bị ngã xuống nước trên tầu lần trước, đều không có người tận mắt chứng kiến, sao anh có thể nghi ngờ em được?”
Kỷ Nguyên Tường im lặng, Hà Nhạn nhìn dáng vẻ bình thản đó của anh, cô ta bèn thu lại ánh mắt đẫm lệ của mình, lại giả tạo trở về với bộ dạng trong sáng, giọng nói dịu dàng, đôi mắt quyến luyến nhìn anh: “Nguyên Tường, em biết cái chết của chị gây tổn thương rất lớn với anh, anh trách em, không sao, em có thể đợi, đợi ngày anh tha thứ cho em, em yêu anh, cả đời này em chỉ yêu duy nhất mình anh.”
Nói xong lời tỏ tình này, Hà Nhạn vội vã rời đi, cô ta sợ sẽ nghe thấy bất kỳ lời đoạn tuyệt nào từ Kỷ Nguyên Tường, cô ta phải khiến cho mối quan hệ này được xoa dịu trong thời gian ngắn.
Hà Nhạn đi rồi, hai đứa nhỏ đột nhiên khóc toáng lên, anh ngồi ở ghế sofa cũng lập tức chạy đến, vội vàng bế chúng nhẹ nhàng dỗ dành.
Mộ Khác Như mất cũng sắp được hai tháng rồi, bọn trẻ cũng lớn lên rất nhiều, có lúc, Kỷ Nguyên Tường sẽ thất thần nhìn chằm chằm Kỷ Tường Hảo, khuôn mặt đứa trẻ rất giống Mộ Khắc Như, khiến anh ngẩn ngơ nghĩ rằng cô chưa từng rời đi.
Chuyện ngã xuống nước năm đó, sự thật rốt cuộc là như thế nào, bây giờ anh nhất định phải điều tra rõ.
Cuối cùng, sau một tháng khổ sở chờ đợi, cục điều tra hình sự đã khôi phục lại hình ảnh của camara giám sát trên chiếc tàu du lịch đó. Kỷ Nguyên Tường lấy video bản gốc, bỗng nhiên anh không đủ can đảm để mở đoạn video đó.
Nhiều năm như vậy, anh chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, nhưng trong thời khắc này, sâu thẳm trong anh dấy lên nỗi sợ, sợ những sự thật kinh hoàng đó.
Dùng máy tính mở đoạn video, Kỷ Nguyên Tường xem rất tập trung.
Trên boong tàu du lịch, Mộ Khác Như và Hà Nhạn đang tranh chấp thứ gì đó, khuôn mặt ôn hòa của Hà Nhạn đột nhiên trở nên độc ác và nhan hiểm, khi Mộ Khác Như quay người, cô ác độc đưa tay muốn đẩy Mộ Khắc Như.
Nhưng ngược lại, đôi giày cao gót của cô ta bị chệch gót, bàn tay vẫn chưa kịp túm lấy vạt áo của Mộ Khắc Như, liền rơi xuống...
Kỷ Nguyên Tường tua đi tua lại mấy lần, nhìn khuôn mặt nham hiểm và tàn nhẫn đó của Hà Nhạn, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập. Còn Mộ Khác Như không hề đẩy cô xuống, thậm chí còn cùng cấp cứu, gọi người đến cứu Hà Nhạn.
Nhiều năm qua, người phụ nữ anh chiều chuộng lại điên rồ như vậy.
Kỷ Nguyên Tường nhắm mắt tuyệt vọng, sâu thẳm trong anh là sự thất vọng, hối hận và hối tiếc vô cùng!
Đóng lại laptop, anh quay đầu nhìn hủ tro cốt trên đài ngọc ly lưu, đôi tay run rẩy, muốn chạm vào: “Xin lỗi, cô Kỷ, là anh đã sai rồi...”
Buổi tối hôm đó, Kỷ Nguyên Tường đến gặp Hà Nhạn.
Anh không hề khách sáo, vừa bước vào phòng liền giáng thẳng vào mặt cô ta một cái tát, ném “chứng cứ” trên bàn, anh hung dữ nói: “Cô còn gì để giải thích đây?”
Hà Nhạn bị đánh đến ngây người, nước mắt đầm đìa nhìn Kỷ Nguyên Tường, cho đến khi cô ta nghe anh nói đến “chứng cứ” rốt cuộc là cái gì, cô ta mới sợ hãi: “Nguyên Tường, anh nghe em giải thích, em không phải cố ý muốn gạt anh, là Mộ Khắc Như, cô ta...”
Kỷ Nguyên Tường chán ghét nhìn khuôn mặt giả tạo của cô ta, năm đó bản thân chính đã bị mù.
“Hà Nhạn, tôi cho cô chút thể diện cuối cùng, từ bây giờ tôi và cô ân đoạn nghĩa tuyệt.” Kỷ Nguyên Tường nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Nhạn.
Hà Nhạn trước giờ chưa từng nghĩ rằng, sự việc sẽ có ngày bị vạch trần, Mộ Khác Như chết rồi, cô ta vốn tưởng rằng tất cả đều đã kết thúc.
Nhưng không ngờ rằng, người đàn ông lại điều tra đến cùng, quả nhiên anh đã động lòng với người đàn bà tiện nhân kia.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng của Kỷ Nguyên Tường quay người rời đi, cô cười đau khổ: “Kỷ Nguyên Tường, em sẽ không từ bỏ, em yêu anh, em sẽ đợi anh hồi tâm chuyển ý.”