Nhìn người phụ nữ mắc chứng tâm thần trước mặt này, ánh mắt của Mộ Khác Như trở nên lạnh lùng. Không ngờ em gái của cô giấu giếm sâu đến thế, hơn nữa còn ác độc như vậy.
“Vậy nên cô liền bất chấp thủ đoạn hại tôi, Hà Nhạn, cô điên thật rồi.” Mộ Khác Như chuyển đề tài.
Tới lúc này, Hà Nhạn cũng không cần phải che đậy gì nữa: “Chị, tôi chỉ là thích xem bộ dạng cùng đường thê thảm của chị mà thôi. Chẳng phải lúc nào chị cũng nhớ thương Kỷ Nguyên Tường sao? Làm sao đây, bây giờ anh ấy chỉ hận không thể lột da, uống máu chị.”
Nghĩ tới việc Mộ Khác Như có thể ra tù mà bình yên vô sự thế này là do Kỷ Nguyên Tường ngầm đồng ý, Hà Nhạn chỉ muốn xé nát khuôn mặt của Mộ Khắc Như. Cô ta tính toán hết thảy, thế nhưng, trái tim của anh lại không nghiêng về phía cô ta…
Nghĩ tới đây, Hà Nhạn nhìn Mộ Khác Như bằng vẻ mặt tàn nhẫn: “Chị gái tốt của tôi, chắc chị còn không biết đúng không, chuyện Mộ Chương Long bị vào tù là do một tay Kỷ Nguyên Tường sắp đặt, bao gồm chuyện bắt mẹ kế của chị xui khiến Mộ Chương Long tham ô công quỹ cũng là do Kỷ Nguyên Tường làm. Người đầu gối tay ấp của chị, anh chồng mà chị thương yêu chính là người hại chị thảm nhất.”
Sao có thể như thế được?
Mộ Khác Như kinh hãi trợn to hai mắt, đầu óc cô như muốn nổ tung, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô sửng sốt ngã xuống ghế.
Sao Kỷ Nguyên Tường lại làm như thế? Anh có thể hận cô, làm cô bị tổn thương, nhưng vì sao lại đối xử với bố cô như vậy? Ông ấy là vô tội!
Một giọt lệ tràn ra khỏi khóe mắt cô.
Cảm giác đau đớn lan nhanh đến mức cô muốn chết đi.
“Chị đã biết nhiều như vậy rồi thì tôi cũng không ngại hé lộ chút tin tức cho chị biết. Việc bảo Nguyên Tường cho Mộ Chương Long vào tù là sáng kiến của tôi, kể cả việc bệnh tim của ông ta tái phát cũng là do tôi đã sai người đổi thuốc của ông ta, nhưng mà ông già đó chưa tận số, Diêm Vương không nhận ông ta.”
Vẻ mặt của Hà Nhạn bình thản như đang trần thuật một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới, nhưng rơi vào trong tai Mộ Khác Như thì chẳng khác nào như sét đánh ngang tai!
Con tiện nhân phát rồ phát dại này, cô muốn giết cô ta!
Ngay lập tức, Mộ Khác Như xoay người, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên, liều lĩnh đâm về phía Hà Nhạn.
“Tôi muốn giết cô, tiện nhân!”
Mộ Khác Như điên rồi. Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh bố cô nằm trên giường bệnh, hô hấp yếu ớt, mà kẻ gây ra mọi chuyện này là em gái ruột của cô.
Những sự u ám điên cuồng xâm nhập lấy cô. Mọi kiềm chế, nhẫn nhịn phút chốc hóa thành hư không.
Lưỡi dao bén nhọn xẹt qua không trung. Hà Nhạn nở một nụ cười trào phúng. Cô ta không tránh né, con dao gọt trái cây sắc nhọn đâm vào trong bụng cô ta.
Mùi máu tanh hòa vào không khí, Hà Nhạn nhìn người đàn ông đang bước tới, cô ta mở miệng, hơi thở mong manh: “Nguyên Tường, cứu em!”
Mộ Khác Như buông tay ra, thẫn thờ xoay người lại.
Không biết Kỷ Nguyên Tường đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào. Đôi mắt khát máu lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Mộ Khắc Như. Anh bước nhanh tới, ôm Hà Nhạn đã ngã xuống đất vào lòng.
Anh quay đầu, nhìn chằm chằm người phụ nữ hung ác trước mặt, gằn ra từng chữ vô cùng tàn nhẫn: “Nếu Tiểu Nhạn có mệnh hệ gì, Mộ Khắc Như, tôi sẽ khiến cả nhà cô phải chôn cùng!”
Con ngươi của cô co rụt lại. Sự kích động đã biến mất, nhưng cô không hối hận, chỉ còn lại sự bi ai đến cùng cực.
Cô phát hiện ra rằng, bản thân mình thật buồn cười. Người đàn ông mà cô yêu bao năm nay lại xấu xí đến thế, mà ngườii đang ngã trên mặt đất, người thân ruột thịt của cô cũng là một người đàn bà ác độc vô cùng.
Chuyện tới nước này, ngay cả đồng quy vô tận cũng trở thành xa xỉ.
Mộ Khác Như cười, nỗi đau thâm nhập đến tận cốt tủy. Cô nhìn chằm chằm vào Kỷ Nguyên Tường, nói từng chữ một: “Nguyên Tường, đây là lần cuối cùng tôi coi anh là người đàn ông mà tôi yêu. Từ nay về sau, Mộ Khác Như tôi không đội trời chung với anh.”
Kỷ Nguyên Tường chưa từng thấy vẻ mặt đoạn tuyệt này trên mặt cô. Trái tim ngột ngạt, như thể có thứ gì đó dần biến mất theo gió, chẳng thể nào níu lại được.