Kỷ Nguyên Tường đã hôn mê bất tỉnh được một tháng rồi, trong khoảng thời gian một tháng này niềm tin trong cô đã dần sụp đổ. Niềm tin vững chắc ban đầu nay lại một lần nữa lần lượt tan vỡ trong tuyệt vọng.
Mãi cho đến khi bác sĩ tuyên bố lần cuối cùng là Kỷ Nguyên Tường có thể sẽ không thể tỉnh lại được nữa thì cô mới phải tin rằng người đàn ông của cô có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa thật rồi.
Tự nhốt mình trong phòng bệnh, cô ôm lấy Kỷ Nguyên Tường gào khóc: “Anh tỉnh lại cho em, Kỷ Nguyên Tường, sao anh lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ, có phải anh giận em nên mới cố tình dày vò em không? Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn làm bà xã của anh, em không làm nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em xin anh đấy, anh tỉnh lại đi được không?”
Người đàn ông vẫn thở đều đặn, nhắm nghiền đôi mắt sâu tựa biển khơi trông giống như hoàng tử ngủ trong mơ vậy.
Từ đó đến nay, Mộ Khác Như vẫn ở lì trong bệnh viện không dám rời nửa bước, cô lo anh sẽ tỉnh lại. Mãi cho đến mùa khai giảng năm học mới một tháng sau đó, cô không thể không bớt chút thời gian buổi chiều đưa hai đứa trẻ đi học.
Buổi tối, khi Mộ Khác Như quay trở lại phòng bệnh thì bất ngờ phát hiện phòng bệnh trống trơn không một bóng người, chăn trên giường bị vén ra...
Cô hoảng sợ trợn tròn hai mắt, chiếc cạp lồng trong tay rơi xuống sàn, trong lúc hoang mang đang định lao đi tìm thì cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, người đàn ông hôn mê một tháng kia đang chậm rãi bước ra.
Kỷ Nguyên Tường nhíu mày nhìn Mộ Khác Như chằm chằm, không kịp để anh mở lời cô đã kích động lao đến ôm chầm lấy anh: “Anh tỉnh lại rồi! Trời ơi! Nguyên Tường, anh nói cho em biết có phải là em đang mơ không?”
Tỉ mỉ ngắm nghía anh lại một lần nữa để chắc rằng bản thân không bị hoa mắt hay là do ảo giác, Mộ Khác Như không kìm nổi mà khóc òa lên thành tiếng.
“Cô là ai?” Giọng khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên, ngay tức khắc Mộ Khác Như im bặt, cô mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh.
Người đàn ông ngẩn ngơ, mơ hồ nhìn cô chằm chằm, như thể không hề gạt cô vậy. Cô trợn mắt tròn mắt nhìn anh: “Nguyên Tường, là em đây, em là vợ anh mà.”
Kỷ Nguyên Tường nhíu mày, không nói không rằng đẩy cô ra, lạnh nhạt nói: “Tôi không có vợ.”
Trời đất!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Mộ Khác Như vội vã kéo anh đi tìm bác sĩ, bác sĩ hay tin Kỷ Nguyên Tường tỉnh lại thì rất lấy làm ngạc nhiên. Sau khi kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho anh xong, bác sĩ không khỏi thổn thức nói: “Sau khi bị choáng, não bộ bị thiếu oxi khiến anh ấy mất đi một đoạn ký ức. Anh Kỷ, cô gái này đúng là vợ anh thật....”
Lời của bác sĩ đã xác thực được thân phận của Mộ Khắc Như, đến nước này thì anh không thể không tin rằng mình đã có vợ, mà lại cưới một cô gái như vậy: “Cô tên là gì?”
Cái âm thanh ghét bỏ đó khiến cô dở khóc dở cười.
Có điều, chỉ cần anh tỉnh lại là được rồi, cho dù là mất trí nhớ đi chăng nữa thì Mộ Khác Như cũng sẽ làm cho anh chấp nhận mình lại từ đầu.
“Ông xã, em là Mộ Khác Như đây, anh nhớ kỹ lại xem, không chừng lại có thể nhớ ra được một chút gì đó!” Cô đưa mắt chăm chú nhìn anh, cả thân hình mềm mại gần như dính sát lấy người anh.
Kỷ Nguyên Tường định đẩy cô ra, thế nhưng duỗi tay ra rồi cũng chẳng biết tại sao mà lại thu tay lại.
Buổi tối, anh vừa định đi ngủ thì Mộ Khác Như lại đưa hai “nhóc con tinh nghịch” đến phòng bệnh, nhìn thấy những “phiên bản nhí” của mình đứng ngay trước mặt, Kỷ Nguyên Tường ngạc nhiên nuốt nước bọt ừng ực, xém chút nữa là sặc.
“Ba, ba tỉnh lại rồi, tuyệt quá!” Con bé nhảy tót lên giường đòi ba bế nhưng bị cô kéo lại.
“Ba con vẫn chưa khỏe hẳn, không được lỗ mãng như vậy.”
Thấy bọn trẻ như vậy, anh mặc nhiên trầm lặng không nói gì, nhưng khuôn mặt anh lúc này lại lộ rõ sự kích động.
Anh có con rồi ư?
Lại còn là sinh đôi một nam một nữ....
Kỷ Nguyên Tường quả thực rất shock, anh hít một hơi thật sâu rồi ôm con bé con vào lòng, cảm giác mềm mại, ấm áp khiến anh chua xót trong lòng.