Dựa vào bản lĩnh của Kỷ Nguyên Tường, cảnh sát dốc hết sức kiểm tra, manh mối tung tích của đứa trẻ dần dần nổi lên.
Là một người phụ nữ trung tuổi bắt cóc đứa trẻ, nhưng khả năng chống đối lại trinh sát của người phụ nữ đó rất giỏi, sau khi rời khỏi nhà hàng liền mất luôn dấu vết. Đã phong tỏa mọi ngõ ngách trong thành phố, sau mấy ngày làm việc liên tục không nghỉ ngơi, Kỷ Nguyên Tường không thể không thừa nhận rằng, người mang đứa trẻ đi lần này đã có mưu đồ từ trước.
Anh không tìm thấy một chút manh mối nào, đứa trẻ cứ như là bốc hơi không dấu vết trên thế gian vậy.
Mấy ngày nay, tinh thần của Mộ Khác Như hoang mang tột độ, tinh thần bất ổn ngày càng nghiêm trọng, mãi đến khi nghe lén được cuộc nói chuyện giữa cảnh sát và Kỷ Nguyên Tường, đứa trẻ có thể tạm thời sẽ không tìm thấy.
Cuối cùng câu nói đó đã làm sụp đổ hi vọng cuối cùng.
“Vợ à, bằng mọi giá, anh nhất định sẽ tìm con về cho em.” Buổi tối, Kỷ Nguyên Tường ngồi trên giường, giọng nói anh ấm áp, nếu như đặt trong hoàn cảnh bình thường thì Mộ Khác Như nhất định sẽ say mê, nhưng trong hoàn cảnh trước mắt, thực sự là cô vui không nổi.
“Em muốn yên tĩnh một mình, anh ra ngoài đi có được không?” Mộ Khác Như cười khổ một tiếng, cô không phải chưa từng nghĩ qua, dựa vào bản lĩnh của Kỷ Nguyên Tường, đã gần trôi qua một tuần rồi, con không tìm được, e rằng là lành ít dữ nhiều.
Kỷ Nguyên Tường mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại kìm lại.
Anh đi ra phòng khách, khuôn mặt trầm tư, lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số: “Phó La Dũng, bên cậu có thể điều được bao nhiêu người?”
Đối phương không biết nói cái gì, mà khuôn anh lại trầm xuống tiếp tục nói: “Một đội quân là đủ rồi. Trước tiên bắt tay từ phía công an đã, những người đã từng có tiền án bắt cóc, bây giờ đã được ra tù, một tên cũng không được bỏ xót, đều phải điều tra cho tôi. Thời gian là ba ngày, các chuyến bay trong và ngoài nước, tất cả các chốt giao thông cũng không được bỏ qua. Tôi nghi là có người cố tình làm vậy!”
Đêm sắp vào đông, cái rét bên ngoài, anh ngồi ở bệ cửa sổ, nhìn màn đêm đen tĩnh mịch bên ngoài, rồi nói thêm câu: “Tốc độ phải nhanh!”
“Tôi nói này, cậu Kỷ à, năm đó lúc kết hôn, tôi đã từng khuyên cậy đừng làm bừa, kích động chính là ma quỷ. Cậu lại không nghe, bây giờ thì tốt rồi, xảy ra chuyện này, không dễ dàng gì mà vợ cậu từ cõi chết trở về, chưa sống yên ổn được mấy ngày thì lại xảy ra chuyện. Chi bằng cậu đi coi bói xem có phải cậu và Mộ Khác Như gặp hạn gì không?”
Lời đùa cợt của Phó La Dũng vẫn chưa nói xong thì Kỷ Nguyên Tường đã tắt máy. Anh không trở về phòng nghỉ ngơi mà đứng dưới cửa, mãi đến nửa đêm mang theo cơ thể mệt mỏi trở về phòng.
Hai giờ đêm, lúc Mộ Khác Như vừa chợp mắt được lúc, thì điện thoại đặt ở giường đột nhiên reo lên.
“Alo! Ai vậy?” Cô mở lời hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó đắc ý mở miệng nói: “Mộ Khắc Như, muốn gặp con gái cô, thì hãy đến bờ phía nam sông Lư Mẫu, ở một xưởng đóng tàu bỏ hoang, hãy nhớ kĩ chỉ được phép một mình cô đến!”
Cô bật dậy mặc quần áo, toàn bộ con người Mộ Khác Như giống như điên vậy, đầu tóc còn chưa kịp chải, chân đi dép lê, lái xe của Kỷ Nguyên Tường chạy như bay về địa chỉ mà Hà Nhạn nói.
Trời mưa rả rích, trên đường, cô lái xe không được vững, đâm vào cột đá, đầu chảy máu, thanh bảo vệ xe cũng bị đâm vỡ rồi.
Nhưng cô không để tâm đến vết thương của mình, nhếch nhác đi dép lê, điên cuồng chạy về phía trước.
Hà Nhạn, vì để kích động Mộ Khắc Như, thậm chí còn chụp hai tấm hình của đúa trẻ gửi cho cô.
Tịnh Hảo của cô bị người phụ nữ độc ác đó trói trên ghế, bịp mắt lại, trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đỏ ửng in hằn vài cái tát. Con của cô nhỏ như vậy mà phải chịu tổn thương lớn đến thế, lòng Mộ Khác Như đau quặn lại không thở được nữa rồi!
Không dám tưởng tượng ra, không biết người phụ nữ điên đó có mất nhân tính đến nỗi lấy mạng con cô không.
Trong đêm tối, xưởng đóng tàu bỏ hoang không có một chút ánh đèn, Mộ Khác Như chỉ có thể quờ quặng bóng tối mà đi.
“Mộ Khắc Như, cô thật vẫn là người mẹ hiền từ đấy chứ, quả nhiên đến rồi.” Hà Nhạn bước ra từ một góc trong bóng tối, trên mặt là nụ cười độc ác.