Trong phòng không bật điện, dưới ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt giận dữ gần như biến dạng của anh gần ngay trước mắt. Cơn đau khiến Mộ Khác Như tỉnh táo hơn phần nào, cô lau vết máu chảy ra từ khóe miệng, nhìn Kỷ Nguyên Tường bằng ánh mắt chăm chú: “Mới sáng sớm anh đã phát điên gì vậy.”
Cô đã thấy bộ dạng điên cuồng, thậm chí như muốn giết chết cô của Kỷ Nguyên Tường quá nhiều lần, như vào giờ khắc này chẳng hạn, đôi mắt anh mang theo tự tàn độc như muốn hủy diệt cả thế giới.
Trên đời này chỉ có một người có thể khiến người đàn ông này trở nên như thế… Hà Nhạn!
“Tôi không ngờ cô lại bất chấp thủ đoạn như thế, sai người bắt cóc Tiểu Nhạn rồi làm bẩn cô ấy, Mộ Khắc Như, cô có tin tôi sẽ bóp chết cô không con tiện nhân này.”
Dứt lời, anh đưa bàn tay làm mưa làm gió của mình ra bóp chặt lấy cổ cô. Cảm giác khó thở khiến Mộ Khác Như hoa mắt, cô giãy giụa, dùng đôi tay lạnh như ngọc của mình kéo bàn tay của anh ra. Cảm giác của cái chết ập tới, trong nháy mắt đó, cô đã nhìn thấy tử thần đang giơ lưỡi hái về phía mình!
Thiếu oxy, khó thở, lồng ngực ngột ngạt, cô dần buông xuôi sự chống cự, đôi mắt bắt đầu mơ hồ, khuôn mặt điển trai yêu mị của anh gần như thế, nhưng lại cũng xa như thế.
Đôi mắt của Kỷ Nguyên Tường càng thêm lạnh lẽo, anh khẽ buông tay ra, chán ghét đẩy cô lên trên chiếc giường lớn.
Thoát khỏi vực sâu của tử thần, Mộ Khác Như nằm sấp trên giường, ho khan một hồi. Sự tàn bạo của anh khiến cô thấy vô cùng đau đớn, cô muốn hiểu làm rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Anh nói tôi sai người bắt cóc Hà Nhạn, chứng cứ đâu? Kỷ Nguyên Tường, cho dù là tử tù còn có cơ hội thanh minh cho mình, anh tin tôi làm chuyện này dễ dàng vậy sao?”
Mộ Khác Như thực sự đã mệt mỏi, cả người rời rạc, nửa năm nay, tình yêu đã khiến cô phải nếm trải mùi vị của sự đau khổ.
Trước kia, Kỷ Nguyên Tường là một ly kem ngọt ngào, vì muốn nhấm nháp một chút, cô xông lên chẳng sợ phải đổ máu. Mà tới nay, rốt cuộc cô cũng đã tỉnh ngộ, người đàn ông này là thuốc độc ăn mòn máu cô, mà cô thì rất bất hạnh vì đã trúng độc rất nặng!
“Tôi đã bắt hết những tên cô sai đi, không sót một tên nào. Chuyện tới nước này rồi mà cô còn muốn nói dối sao? Mộ Khắc Như, cô dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để đối phó với Tiểu Nhạn, cô nói xem tôi nên trả lại cô thế nào?”
Ngón tay của anh tìm tới cằm cô, đôi mắt hung ác mang theo sát ý. Mộ Khác Như sợ anh, đó là cảm giác sợ hãi sinh ra một cách rất tự nhiên. Cô biết thủ đoạn và quyền thế ngập trời của người đàn ông này, biết cách làm việc độc ác, sắc bén của anh.
Lần trước, cô chịu oan trở thành người đẩy Hà Nhạn vào trong biển, Kỷ Nguyên Tường yêu cầu cô chịu y hệt như vậy một lần.
Vậy thì lần này, Hà Nhạn bị bắt cóc, bị làm nhục, liệu có phải anh cũng sẽ tìm một đám bặm trợn tới để trả lại cho cô không?
“Kỷ Nguyên Tường, tôi là vợ của anh, anh cho người tới ngủ với tôi, anh thích cảm giác bị vợ mình cắm sừng lắm sao?”
Kỷ Nguyên Tường không ngờ tới lúc này rồi mà người phụ nữ này còn không sợ hãi, không kinh hoàng, còn lên tiếng khiêu khích anh. Khuôn mặt anh tối sầm lại…
Nói thực ra, anh hoàn toàn có thể ăn miếng trả miếng, tìm một đám người làm như vậy với Mộ Khắc Như, nhưng nghĩ tới việc cơ thể mềm mại của cô bị đặt dưới thân người đàn ông khác, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, anh… khó có thể chịu được!
“Tôi sẽ không cho người hãm hiếp cô, tôi sẽ cho cô vào tù, cô ở đó mà hối cải đi.”
“…”
Kỷ Nguyên Tường rời đi không bao lâu, thì cảnh sát liền tới, mang theo những “chứng cứ” phạm tội xác thực của Mộ Khắc Như, dùng thái độ ác liệt nhét cô vào trong xe cảnh sát để đưa cô về đồn.