Ánh trăng sáng rọi, trong căn phòng trọ, anh ngồi trên giường với ánh mắt phiền muộn, nheo mắt nhìn cô đang cuộn tròn trong chăn.
Sao anh lại thô bạo đến vậy, xa cách bốn năm, khi một lần nữa có được cô, nhưng anh lại không hề dịu dàng âu yếm mà chỉ chưa đầy năm phút đã... kết thúc!
Cả đời này anh chưa từng phải xấu hổ đến vậy, mà thất bại lần này cuối cùng cũng giúp cô tìm được một lý do để châm biếm anh.
“Kỷ Nguyên Tường, anh còn nói bốn năm qua không chạm vào phụ nữa, đồ lừa đảo? Tôi e là, chơi nhiều quá nên việc đó cũng yếu đi rồi nhỉ.”
“...”
Để chứng minh khả năng của mình cho cô thấy, Kỷ Nguyên Tường một lần nữa quay người nằm đè lên cô.
Ngày hôm sau, khi Mộ Khác Như thức dậy, cô ngạc nhiên khi thấy tất cả hành lý của mình đều được anh sắp xếp xong cả rồi, chỉ đợi cô tỉnh giấc là sẽ chuyển nhà.
Cô vặn vẹo cái lưng bị đau, nhìn anh chằm chằm: “Kỷ Nguyên Tường, anh buông tha cho tôi được không? Tôi cũng buông tha cho anh. Bốn năm trước, chúng ta đã thử chung sống, nhưng kết quả ra sao thì anh cũng biết rồi đó, tôi đã thất bại. Tôi già rồi, tôi của trước đây, vì chút ảo tưởng hão huyền mà đã cố gắng hết sức, nhưng bây giờ tôi không thể chịu được sự giày vò đó nữa rồi. Kỷ Nguyên Tường, anh có bao giờ tự hỏi lòng mình rằng nếu chúng ta hợp nhau, chúng ta sẽ phải đi đến bước ngày hôm nay sao?”
Anh ngồi trên giường, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô, trong lòng chua sót, đã có lúc, anh đánh mất đi tình yêu sâu đậm của cô?
“Tại sao em không bằng lòng thử một lần nữa, cố gắng một lần nữa, có lẽ kết thúc lần này sẽ khác?”
Thử lại một lần nữa? Haha, nếu như bốn năm trước, trước khi bọn trẻ sinh ra, có lẽ cô sẽ can tâm tình nguyện mà gật đầu, nhưng bây giờ, ngàn vạn lần cô đều không muốn.
“Nguyên Tường, chắc anh không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi trong cái ngày mà Hà Nhạn tư tử đâu nhỉ. Tôi đã từng chết một lần, chảy biết bao nhiêu là máu, phải tiếp máu đến ba lượt, nơi tử cung trong bụng chứa đầy những sợi chỉ khâu, cắn răng chịu đựng những cơn đau mới giữ được tính mạng. Tôi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt tròn trịa 10 ngày, những chuyện này anh đều không biết, bởi khi đó anh còn đang âu yếm cùng người phụ nữ anh yêu nhất, bên cạnh cô ta không rời nửa bước. Hôm nay tôi sống, mạng là do tôi đã cố gắng mà giữ được, vậy nên, tôi không muốn có thêm bất kỳ mối quan hệ gì với anh, tôi hận anh!”
Ba từ cuối cùng của cô nhẹ nhàng, lơ lửng trong không trung, gió vừa thổi liền tan biến. Khoảnh khắc đó, Kỷ Nguyên Tường cuối cùng cũng biết được cảm giác đau đớn là như thế nào, cảm giác đau đớn giằn vặt đó khiến hơi thở anh gấp gáp, não bộ là một khoảng trống rỗng.
Mọi sự từ chối của cô, cũng không đau đớn bằng ba từ “tôi hận anh”.
Biết bao nhiêu nỗi đau hối hận trong anh, hối hận năm đó anh đã không nghiêm túc, hối hận sự tỉnh ngộ muộn màng của anh.
Nếu người phụ nữ của anh, thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết trên bàn phẫu thuật, e rằng hôm nay đến cả việc gặp mặt cũng là điều quá xa vời!
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, đột nhiên trong đầu anh lóe lên hai khuôn mặt non nớt, anh bất giác ngẩng đầu, cứ cho là cô không cần anh, nhưng cũng không thể không cần con chứ.
“Được, anh sẽ không ép em, nhưng anh chỉ có một yêu cầu, đó là em chuyển về ở biệt thự Ngàn Sa, ở đó có con của em. Hai đứa nó từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương của mẹ, bây giờ em đã trở về, vậy hãy trở về bên cạnh bọn nhỏ đi. Anh sẽ không ép em trở về bên cạnh anh nữa...”
Lùi một bước tiến ba bước, đây là cách cuối cùng của anh, cho dù thế nào đi nữa thì người phụ nữ của anh anh nhất định sẽ không từ bỏ.
Mộ Khác Như do dự một lúc, cuối cũng vẫn đồng ý yêu cầu của anh.
Xe rời khỏi thành phố, biệt thự Ngàn Sa càng lúc càng gần, tâm trạng thấp thỏm lo âu của cô vẫn không thể nguôi ngoai. Cô nghĩ, bọn trẻ lần đầu nhìn thấy cô liệu có thích cô không, có ác cảm với cô không, có trách cô không làm tròn bổn phận trong suốt bao năm qua không.
Vô số những suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô.