“Nếu anh Kỷ đã giữ lời, tôi tất nhiên sẽ trả Mộ Khác Như lại cho anh, nhưng có điều trước đó phải cho người chuẩn bị một chiếc cano.” Hà Như Bình dí súng vào sát đầu Mộ Khắc Như, ra hiệu động tác của Kỷ Nguyên Tường phải nhanh chút, nếu không sẽ mất cả chì lẫn chài.
Khuôn mặt Kỷ Nguyên Tường lạnh tanh, anh nói với Phó La Dũng: “Làm theo lời hắn nói, cho hắn.”
Rất nhanh, chiếc cano đặt ở đầu xưởng đóng tàu, Hà Như Bình cưỡng ép Mộ Khác Như từ từ đi về đầu tàu, sau khi lại gần xong thì lạnh lùng nói: “Bảo người của anh lui lại sau, cho tôi 3 phút, nếu không tôi bắn chết người phụ nữ này.”
Lúc Phó La Dũng định lên tiếng thì bị Kỷ Nguyên Tường ngăn lại, tất cả mọi người làm theo lời của Hà Như Bình lùi về sau, Kỷ Nguyên Tường nắm chặt cú đấm, lạnh lùng nói: “Bây giờ, có thể thả người được chưa.”
“Đương nhiên, người trả cho anh…” Lời vừa dứt, Mộ Khác Như đột nhiên bị đẩy ra, cả người nghiêng ngả ngã về hướng của Kỷ Nguyên Tường.
Sau đó, chỉ thấy Hà Như Bình giơ khẩu súng lục lên, nhằm vào tim Mộ Khắc Như, từ từ bóp cò!
Lúc nói thì chậm nhưng lúc đó lại nhanh!
Giây phút tiếng súng vang lên, Mộ Khác Như bỗng nhiên mở to mắt ra, nhìn người đàn ông vốn dĩ đứng trước cô đột nhiên sải bước, xông lên ôm cô vào lòng. Cô chăm chú nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Kỷ Nguyên Tường, nhìn sự đau khổ trên khuôn mặt anh, và cả làn khói bốc lên từ khẩu súng của Hà Như Bình phía sau….
Bằng!
Mộ Khác Như nhắm chặt mắt lại, muốn bảo vệ anh, nhưng cho dù cô dùng hết sức lực, anh vẫn ôm chặt cô vào lòng vững vàng như đá, dùng tấm thân đó thay cô đỡ phát súng thứ hai.
Đầu Mộ Khác Như ong ong, mùi tanh của máu dính trong tay khiến toàn bộ cơ thể cô mơ mơ hồ hồ, muốn mở miệng nhưng trong thời khắc đó, cô như mất đi mọi ngôn ngữ.
Lúc Hà Như Bình định bắn phát thứ ba, thì cuối cùng tay bắn tỉa bên ngoài mà Phó La Dũng sắp xếp bắn hắn một phát, tiễn hắn đến Tây Thiên.
Theo quán tính của cơ thể, Hà Như Bình ngã ngửa ra đằng sau cano, mắt mở to, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
“A…Kỷ Nguyên Tường, không!”
“Mau, gọi 120, nhanh lên!” Lúc Phó La Dũng dẫn người vào, nhìn thấy người đàn ông từ từ ngã xuống đất, anh ấy hít một hơi dài.
Mộ Khác Như ôm lấy anh, hoảng sợ, không dám tin sự việc lại đi tới mức này.
Anh vì bảo vệ cô, mà cơ thể lại trúng hai phát đạn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, cô run rẩy mấp máy môi gào thét: “Không thể được, Kỷ Nguyên Tường, anh từng nói, phải bám lấy em cả đời mà, anh không thể xảy ra chuyện, anh là đồ nói lời không giữ lấy lời.”
Anh được chuyển lên máy bay, ánh mắt dần dần mơ hồ, nghe thấy tiếng khóc nức nở của người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại: “Vợ à, em sinh cho anh hai đứa con, suýt chữa nữa thì bỏ mạng trên bàn phẫu thuật, anh bảo vệ em là điều nên làm mà!”
Mộ Khác Như run rẩy môi, lời nói đều nghẹn lại, cô mở to đôi mắt đẹp long lanh, hoảng sợ nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch của Kỷ Nguyên Tường: “Không thể được, sao anh có thể nói những lời như vậy được, em yêu anh, em tình nguyện sinh con cho anh, em cầu xin anh, không được chết!”
Chữ chết đó, Mộ Khác Như từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, cô cho rằng đàn ông trên thế giới này có thể chết, duy chỉ có Kỷ Nguyên Tường là không.
Anh là một tai họa, tai họa ở lại cả ngàn năm, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy.
Nhưng nhìn người đàn ông hấp hối trước mặt, cô lại không thể không thừa nhận rằng, cái chết gần cô đến vậy, như thể giây tiếp theo anh sẽ ngừng thở.
“Anh cũng yêu em, vợ à, rất yêu em! Em cảm nhận được chưa?” Anh khó khăn thở ra một hơi, nói xong câu đó thì ngất đi.
Máu tanh vẫn cứ bốc lên, trên mặt đất, trên người, vô cùng ẩm ướt, dây thần kinh đang kéo căng của Mộ Khác Như cuối cùng cũng đứt rồi, cô đau lòng ôm lấy anh: “Không! Không thể được, Kỷ Nguyên Tường, anh không thể xảy ra chuyện.”